{{ msgSearch }}

50

ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu đâu!!!

Vấn Trần Cửu Nhật 918 Chữ 20/01/2025 19:20:48

Khương Dực đáp “Được”.

Chờ tiếng nói chuyện trên tầng ba ngừng hẳn, Phó Hướng Ngung mới tiếp tục lên lầu.

Chuyện Đoàn Hâm Diệp kể tuy có nguồn gốc, nhưng Phó Hướng Ngung không mấy tin, lại nói, quan hệ giữa hắn và Beta kia chỉ là “giao dịch”, chỉ cần cả hai tuân thủ “thỏa thuận”, Phó Hướng Ngung sẽ không đi điều tra quá khứ của đối phương.

***

12 giờ rưỡi chiều.

Thu Trì ăn trưa xong trở về, vừa bước lên hành lang tầng hai thì thấy bóng dáng một thanh niên gầy gò trước cửa phòng mình.

Hình như nghe thấy tiếng bước chân, thanh niên đột ngột quay lại, nhìn anh: “… Tiểu Thu?”

Thu Trì dừng bước.

Phòng anh cách cầu thang không xa, Khương Dực đi vài bước là đến trước mặt Thu Trì.

Đứng lại, Khương Dực liếc nhìn bộ quần áo lao động của anh, ánh mắt khó diễn tả, như là thương hại, cũng là áy náy: “Anh vừa tan làm à?”

Thu Trì không nói gì.

Khương Dực ngập ngừng, xấu hổ cười: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Thu Trì mặt không cảm xúc nói: “Cậu thấy cần thiết à?”

“….”

“Chuyện năm đó… tôi thực sự rất xin lỗi,” mắt Khương Dực đỏ lên, “Lúc đó tôi còn nhỏ, bị sốc nặng, mọi chuyện sau đó đều do bố mẹ tôi xử lý, tôi không đối mặt được, anh biết mà?”

“Tôi thực sự không cố ý. Hệu trưởng tìm bố mẹ tôi trước, còn đe dọa họ, bố mẹ tôi không còn cách nào khác, cuối cùng họ âm thầm chuyển tiền vào tài khoản bố tôi, rồi cho tôi đi du học.”

“Thời gian đó tôi rất mơ hồ, bố mẹ không nói gì với tôi, chuyện của cậu…tôi xem tin tức mới biết.”

Khương Dực ngẩng nhìn anh, mắt càng lúc càng đỏ: “Nếu không phải hôm đó anh…”

Thu Trì cắt ngang: “Chuyện cũ rồi. Không cần thiết.”

Anh hơi mất kiên nhẫn, giọng nói có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc, thấy anh định đi, Khương Dực nắm lấy tay anh, cầu xin: “Cậu nghe tôi nói đi Tiểu Thu, chuyện này nhà chúng tôi có lỗi với cậu, tôi luôn rất áy náy…”

Cuối tháng trước, y liên lạc với một bạn cùng trường, cậu ta đột nhiên nhắn tin, bảo gặp Thu Trì ở một khách sạn sang trọng.

Khương Dực lập tức gửi lời mời kết bạn.

Người đó đầu tiên là tán gẫu với y, rồi nói mỉa mai: “Nhưng tôi thấy cậu ta ăn mặc tồi tàn thế, sao ở được khách sạn này? Nghe nói sau sự việc đó cậu ta làm lao công ở trường, lao công làm sao kiếm được nhiều tiền?”

Khương Dực hơi chán nản: “Có phải đi gặp bạn bè không?”

“Không giống,” người đó nói, “Tôi thấy miệng cậu ta bị thương, gáy còn dán băng cách ly… chuyện này tôi không tiện nói nhiều với cậu đâu.”

Dù người đó không nói rõ, nhưng Khương Dực hiểu rõ. Một Beta không tự chủ được pheromone, sao lại phải dán băng cách ly ở gáy?

Dù Khương Dực không muốn nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nhưng theo y biết, Alpha có thể để lại mùi hương trên Beta, pheromone ít nhất cấp B trở lên, người như vậy sẽ hẹn hò với một Beta bình thường sao? Không thể nào.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Dực càng áy náy. Cuộc gọi đó khiến Khương Dực quyết định tìm Thu Trì để xin lỗi trực tiếp.

“CCậu..” Khương Dực mắt đỏ hoe nói, “Tiết Trí Quân nói cậu gặp anh ta ở khách sạn.”

Khương Dực đột nhiên dừng lại, rồi nói: “Dù sao, nếu cậu có khó khăn gì, cứ nói với tôi, dù tôi mới đi làm, chưa tích lũy được gì, nhưng…”

Chưa kịp nói xong, Thu Trì đã lạnh lùng giật tay ra: “Nếu cậu thực sự thấy có lỗi, thì đến đồn cảnh sát, tố cáo, kiện hai người đó.”

“Cậu dám không?”

Khương Dực im lặng.

Một lúc lâu sau, Thu Trì mới nghe thấy y thì thầm: “Tôi… tôi không làm được.”

“Vậy cậu đến đây làm gì?”

Khương Dực như bị đ.â.m một nhát dao, tủi thân nói: “Tôi không có… Tiểu Thu, thật ra, lúc đó chứng cứ giám sát đều bị nhà họ xóa hết rồi, dù tôi muốn kiện cũng không có chứng cứ.”

“Hơn nữa, nếu đắc tội họ,” Khương Dực cúi đầu, “Không chỉ tôi không được đi học nữa, bố mẹ tôi cũng sẽ bị liên lụy…”

“Lúc đó… tôi đã nhờ luật sư gửi thư xin lỗi,” Y dừng lại, “Tôi luôn muốn hòa giải, nhưng đây là án truy tố, chúng tôi chỉ có thể giảm thiểu thiệt hại.”

“Thu Trì, tôi biết giờ nói gì cũng muộn,” Khương Dực nghẹn ngào, “Nhưng tôi đến đây để thực sự xin lỗi cậu.”

Thu Trì biết y muốn nghe mình nói gì.

Chỉ cần mình nói chuyện năm đó không liên quan đến y, nói y là nạn nhân, vô tội.

Chỉ cần được anh tha thứ, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra, y cũng không cần phải áy náy vì trốn tránh.

Nhưng Thu Trì không muốn nói.

Mắc gì anh phải nói?

Vì vậy, anh lạnh nhạt nhìn Khương Dực, rồi nói: “Tôi không tha thứ.”

Anh không muốn cãi nhau với Khương Dực, không muốn tranh luận ai vô tội hơn, điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Vì thế Thu Trì dùng chìa khóa mở cửa, rồi bước vào ký túc xá.

 

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:48

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện