Ngoại truyện: Giang Niệm
Một chuyến bay từ nước ngoài về nước đỗ tại sân bay, nhiệt độ tháng mười hai đã rất lạnh.
Giang Niệm trang bị đầy đủ từ trên máy bay bước xuống, theo dòng người đi ra ngoài.
Đám người da vàng nói tiếng Trung xung quanh khiến anh có chút mờ mịt.
Ra nước ngoài đến nay đã năm năm, vừa mới thích ứng với cuộc sống ngôn ngữ và màu da khác biệt ở nước ngoài, nhưng chỉ trong chớp mắt đã quay trở về nước.
Tin tức về nước anh không nói với ai, lặng lẽ kéo hành lý trở về căn nhà mà trước đây anh và mẹ đã từng sống.
Trong nhà vẫn giống như năm năm trước, đồ đạc trong nhà vẫn sạch sẽ không một hạt bụi.
Chỉ là bên cạnh di ảnh của mẹ, có thêm di ảnh của bố.
Giang Niệm đứng trước di ảnh của hai người một lúc, sau đó thay âu phục, đi đến khách sạn.
Lần này trở về đúng vào ngày An Nhã và Lạc Kiệt kết hôn, trước đây khi ở studio của Hứa Tân Di, An Nhã đã chăm sóc anh rất nhiều, hôn lễ của An Nhã, anh không thể không tham dự.
Thật ra chính Giang Niệm cũng không rõ, vội vàng trở về dự hôn lễ lần này, rốt cuộc là anh muốn tham dự hôn lễ của An Nhã, hay là muốn mượn hôn lễ của An Nhã, danh chính ngôn thuận nhìn Hứa Tân Di từ xa.
Khi ở nước ngoài, thỉnh thoảng anh có nhìn thấy tin tức của Hứa Tân Di trên mạng.
Doanh thu phòng vé, đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất, hoặc là... cả nhà ba người đi du lịch.
Tất cả tin tức của cô đều gắn liền với Dịch Dương, với con trai, với người nhà, với Dịch thị, chỉ cần nơi nào có tên cô xuất hiện, đều sẽ có tên Dịch Dương.
Dần dần, anh không thích xem tin tức của Hứa Tân Di nữa.
Lần cuối cùng nhìn thấy tin tức của Hứa Tân Di, hình như là hai năm trước.
Khi đó cô đã giành được vòng nguyệt quế Ảnh hậu.
Xe dừng trước cửa khách sạn, lần hôn lễ này thanh thế rất lớn, Lạc Kiệt dốc hết gia sản cho An Nhã một hôn lễ long trọng, toàn bộ khách sạn đều được bao trọn, ánh đèn rực rỡ như ban ngày.
Giang Niệm rất dễ dàng tiến vào, cô dâu không lộ diện, chú rể đi lại trong đám đông với nụ cười rạng rỡ, anh cầm một ly rượu, lặng lẽ ngồi trong góc, nhìn quanh bốn phía, đều là những gương mặt xa lạ.
Giới giải trí thay đổi rất nhanh, trong năm năm này, không biết bao nhiêu ngôi sao đang nổi đã ngã xuống, lại có bao nhiêu nghệ sĩ vô danh thay thế.
Thời gian trôi qua, cũng không còn mấy người nhớ đến cái tên "Giang Niệm" này nữa.
Uống cạn ly rượu, đang định đứng dậy, ống quần lại bị ai đó kéo, Giang Niệm nhìn xuống, dưới bàn có một đôi tay trẻ con thò ra, đang nắm lấy ống quần của anh.
Trẻ con?
Trong hôn lễ, là con nhà ai vậy?
Anh vén tấm khăn trải bàn lên, một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi đang mở to đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn anh không chớp mắt, ngón trỏ để trước miệng, làm như có chuyện quan trọng suỵt khẽ với anh một tiếng.
Đôi mắt ấy quá đẹp, đẹp đến mức chỉ cần nhìn qua một lần, anh đã biết ngay đây là con nhà ai.
"Anh ơi, anh đừng nói chuyện, mau ngồi xuống đi, đừng để người ta phát hiện!"
"Sao em lại ở đây?"
Đứa trẻ còn chưa cao bằng mặt bàn đang mặc một bộ vest nhỏ, ngồi xổm dưới gầm bàn chu môi, "Em đi cùng mẹ tới đây, mẹ nói lát nữa bố cũng sẽ đến, nhưng em không muốn gặp bố."
"Tại sao không muốn gặp?"
"Tối qua... Tối qua em bảo mẹ kể chuyện cho em nghe, mẹ mệt quá ngủ quên mất trên giường của em, thế là bố giận, đánh vào m.ô.n.g em, nên em cũng giận, em không muốn gặp bố."
Giang Niệm bất giác mỉm cười, "Tại sao bố em lại giận?"
Đứa trẻ suy nghĩ một lát, buồn bực nói: "Vì em làm mẹ mệt. Nhưng mà em xin lỗi rồi! Bố vẫn muốn đánh em."
"Bố em đối xử với mẹ em rất tốt à?"
Đứa trẻ gật đầu, "Tốt ạ!" Nói xong lại bồi thêm một câu, "Nhưng mà không bằng em đối xử tốt với mẹ! Em mới là người tốt với mẹ nhất trên đời!"
"Dịch Khiêm!" Giữa đám đông ồn ào vang lên một giọng nói lo lắng đang gọi tìm người.
Tim Giang Niệm thắt lại.
Đứa trẻ vừa nghe thấy giọng nói này vội nói: "Anh ơi, em đi trước đây, anh nhất định đừng nói là đã gặp em đấy!" Nói xong, cậu bé chui ra từ phía bên kia của chiếc bàn, tự cho là mình đã giấu kín không ai để ý.
Nhưng thân hình bé nhỏ của cậu bé đã thu hút sự chú ý của người đang tìm kiếm, anh ta cau mày lại.
"Dịch Khiêm! Còn không mau ra đây là mẹ giận đấy!"
Đứa trẻ chui ngay vào gầm một chiếc bàn khác.
Hứa Tân Di bước tới, cũng không vén khăn trải bàn lên, mà ngồi xuống trước bàn cố ý nói: "Có mấy đứa trẻ nhát gan thật đấy, bị bố đánh cho hai cái vào m.ô.n.g mà không dám gặp ai, còn nói mình là một người đàn ông phải bảo vệ mẹ, sau này nếu bố bắt nạt mẹ, thì người đàn ông bé nhỏ phải bảo vệ mẹ thế nào đây?"