Lạc Kiệt im lặng một lúc rồi nói: "Gần đây rảnh rỗi nhàm chán, cô coi như tôi lo chuyện bao đồng đi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ bãi đỗ xe yên tĩnh đến dọa người.
Lạc Kiệt cho rằng An Nhã sẽ nói gì đó, cho dù là lời cay nghiệt gì cũng được, nhưng cô không nói gì, xoay người mở cửa xe, phóng xe đi thẳng.
Lạc Kiệt muốn gọi cô lại, nhưng chân như bị đóng đinh, miệng như bị dính keo, không nhấc chân lên được, cũng không mở miệng ra được, mãi đến khi xe An Nhã biến mất trong tầm mắt, lúc này mới cúi đầu cười khổ, cô đơn tự giễu một câu, "Đúng là lo chuyện bao đồng."
Buổi tối gió rất lớn, An Nhã lái xe rong ruổi trên đường lớn tấp nập xe cộ.
Con đường này là đường về nhà, vô số ánh đèn bên đường chiếu xuống, cô hạ cửa sổ đón gió, nghe tiếng xe hơi nổ vang, cô muốn về nhà một chuyến, muốn nói cho mẹ biết, có một chàng trai đối xử rất tốt với cô, cô muốn mẹ xem người đàn ông này có đáng để cô phó thác cả đời hay không.
Cô lái xe chậm rãi đi vào hầm để xe, còn chưa kịp đỗ vào chỗ đậu xe của mình thì đã nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau trên một chiếc xe đậu gần đó.
An Nhã cảm thấy quen mắt, xe hơi chậm lại, nhìn rõ người phụ nữ kia qua cửa sổ xe, là người mẹ mà hơn hai tháng nay cô chưa từng gặp, mà người đàn ông kia, là một người đàn ông xa lạ.
Phanh xe theo bản năng đạp xuống, xe chắn ngang trước mặt hai người.
Mẹ trong xe nghe được động tĩnh nhìn sang, cùng An Nhã trong xe bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng rất kỳ quái chính là, mẹ An Nhã vẻ mặt thong dong bình tĩnh, bị con gái ruột bắt gặp chuyện vụng trộm nhưng không hề xấu hổ, thậm chí thản nhiên từ trên xe bước xuống, đi đến trước cửa sổ xe An Nhã, ý bảo cô hạ cửa sổ xe xuống.
An Nhã hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, hít sâu một hơi, hạ cửa sổ xe xuống.
Bà ấy nói: "Mỗi người đều có cách sống của mình, đây chính là cách sống của vợ chồng chúng ta."
An Nhã cười hỏi bà ấy, "Cho nên, căn bản cũng không có ai có lỗi với ai."
Mẹ của cô trẻ trung xinh đẹp, vẫn dịu dàng như ngày nào, "Không có ai có lỗi với ai, không có luật pháp quy định hôn nhân nhất định phải là vì tình yêu."
Khi còn trẻ, An Nhã luôn cảm thấy cha mình ngoại tình, có lỗi với mẹ, từ trước đến nay, đối với cha thậm chí đối với cuộc hôn nhân giả dối này chán ghét đến cực điểm, hiện tại một màn trần trụi trước mặt lại nói cho cô biết, cuộc hôn nhân này, hai bên tình nguyện, không có ai có lỗi với ai, rất bình đẳng.
Xe khởi động, lốp xe vạch ra một vệt dài trên mặt đất, âm thanh chói tai vang vọng toàn bộ bãi đỗ xe dưới mặt đất.
An Nhã như chạy trốn khỏi nơi đó.
Cô nhớ tới nguyên nhân chuyến này mình về nhà, giống như một trò cười.
Những năm đó oán hận của cô đối với cha, cũng giống như một trò cười.
Cô tùy ý phóng xe trên con đường trống trải, nơi này là vùng ngoại ô, không có người nào, ánh sao đầy trời chiếu xuống, cô đón gió, đạp ga đến tận cùng, cả con đường trống trải đến cuối đường.
Nhưng tốc độ của cô không giảm, trong kính chiếu hậu, cảnh vật như ảo ảnh nhanh chóng lùi lại, trước khi đến gần biển báo nhắc nhở, cô phanh gấp, bánh xe và đường nhựa ma sát dữ dội bốc lên một làn khói trắng, tiếng chói tai rung trời, nhưng xe lại vững vàng dừng lại ngay trước tấm biển báo trong gang tấc.
Không hề có cảm xúc sợ hãi, An Nhã thong dong tựa vào ghế ngồi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Vùng ngoại ô trống trải, không hề yên tĩnh một chút nào.
Bởi vì một chiếc xe theo sát phía sau gầm rú, phanh gấp dừng lại bên cạnh An Nhã, xuống xe, đập mạnh lên cửa sổ xe An Nhã.
Thân xe rung lên.
An Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Lạc Kiệt bên ngoài cửa sổ xe.
"Anh làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à!"
"Xuống đây!"
"Cười cái gì!"
"Anh có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không!"
"Không phải chỉ là một nam nghệ sĩ trẻ thôi sao? Đến mức vì cậu ta..."
Lạc Kiệt còn chưa nói hết, An Nhã đã xuống xe, tiến lên túm lấy cà vạt của anh, cúi người hôn lên. Lạc Kiệt không kịp trở tay, bị An Nhã đè lên thân xe, môi lưỡi dây dưa, chỉ có thể ở thế bị động.
Anh không có cách nào với An Nhã, người yêu trước đã là kẻ thua cuộc.
"Cô... muốn chơi đùa với tôi?"
"Chơi cái gì?"