Sau này ta đổ bệnh, phải làm việc trong thư phòng suốt một tháng trời. Hắn liền đường hoàng đến nhà ta, sai người mang cả đống đồ bổ đến, vừa nhìn ta uống thuốc, vừa ngồi đối diện phê duyệt tấu chương.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, ta đành phải trốn về thương hội làm việc. Sổ sách vừa xem xong, hắn lại đòi theo ta đi thăm các cửa hàng, với lý do vi hành thị sát. Đúng là một cái đuôi phiền phức, không thể nào rũ bỏ. Nhưng may mắn thay, ngoài việc đó ra, hắn cũng không làm gì quá đáng.
Ngược lại, khi gặp vấn đề giao dịch của thương hội, ta lại có thể trực tiếp trao đổi với hắn, giúp tiết kiệm được không ít thời gian.
Một năm sau, thấy việc kinh doanh của thương hội đã dần ổn định, ta giao lại toàn bộ công việc cho Thải Hoàn. Thải Hoàn từ một cô nương gầy gò năm nào, giờ đã trở thành một quý bà phát tướng. Đôi bàn tay mũm mĩm trắng trẻo như ngọc của nàng đeo chiếc vòng ngọc bích mà trước đây nàng còn chẳng dám chạm vào.
Mỗi khi cười, nàng lại để lộ hai má lúm đồng tiền, trông rất phúc hậu. Chỉ là, dù trước mặt hay sau lưng người khác, nàng vẫn quen miệng gọi ta là "tiểu thư", không thể nào sửa được. Gần đến tháng chín, nàng thấy ta nửa đêm lọ mọ thu dọn xe ngựa, liền ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư, người lại định đi đâu vậy ạ?"
Ta xua tay: "Nghe nói ở Tấn Bắc có một ngọn núi suối nước nóng, ta muốn đến xem có thể khai thác được không, xây một biệt trang."
Thải Hoàn nhìn quanh quất rồi nhỏ giọng hỏi: "Vương gia có biết chuyện này không ạ?"
Ta ngơ ngác hỏi lại: "Cần gì phải cho hắn biết?"
Thải Hoàn muốn nói lại thôi, ta cũng không để tâm. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, ta đã dẫn theo vài hộ vệ rời khỏi thành. Trên đường, ta buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi. Đến khi mặt trời lên cao, ta mới trở mình muốn dậy, ai ngờ vừa động đậy đã chạm vào một đôi tay.
Ta giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn tỉnh táo. Ngước mắt nhìn, ta thấy trong xe từ lúc nào đã có thêm một người. nam nhân vận y phục trắng, tóc đen được búi cao, đang dựa vào cửa sổ xe, thản nhiên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trông tao nhã thoát tục lạ thường. Ta ngây người: "Dương... Dương Trầm! Sao chàng lại ở đây? Chẳng phải chàng còn phải phê tấu chương sao? Không cần thiết phải lên triều nữa à?"
Thấy ta tỉnh giấc, Dương Trầm mới quay đầu lại: "Hoàng thượng cũng nên tự mình học cách xử lý mọi việc rồi. Nếu ta cứ mãi nắm quyền, thì còn ra thể thống gì nữa?"
Hả? Đây có phải là lời mà nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã trong nguyên tác sẽ nói sao? Ta dụi dụi mũi: "Mấy năm trước chàng tốn công sức lật đổ thái tử, ta cứ tưởng chàng say mê quyền lực lắm chứ."
Dương Trầm cười nhạt: "Nếu nàng tận mắt chứng kiến nỗi khổ của dân lành, nàng cũng sẽ hiểu vì sao ta muốn lật đổ thái tử. Hoàng thượng tính tình thuần lương, không giống Chu Thịnh tàn bạo. Nếu giang sơn rơi vào tay Chu Thịnh, thì nguy cơ diệt vong chẳng còn xa."
Ta nuốt nước bọt, vô thức lùi lại: "Vậy... vậy sao chàng lại theo ta? Chẳng lẽ chàng không có việc gì khác để làm sao?"
Hắn nhìn ta, ánh mắt ngập tràn ý cười: "Có chứ, ta đã có chuyện muốn làm từ mấy năm trước rồi."
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Vậy chàng mau đi đi, theo ta làm gì?"
Dương Trầm thấy ta nép vào góc xe, cuối cùng cũng không kéo ta nữa, mà tự mình tiến lại gần: "Thật ra từ mấy năm trước, ta đã muốn biết, tự do mà nhị muội muội hằng mong ước rốt cuộc là gì? Và nhị muội muội đã dụng tâm làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc muốn chạy trốn đến nơi nào, mới có thể sống cuộc sống mà nàng mong muốn?"
Hắn đưa tay nắm lấy tay ta: "Cho nên, ta quyết định theo nàng xem thử, lần này nhị muội muội, rốt cuộc lại định trốn đi đâu?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn: "Chàng... nói đùa đấy à? Ta đi du ngoạn khắp nơi, chàng cũng theo sao?"
Dương Trầm nhìn ta, trong đôi mắt đen láy chỉ có hình bóng của ta: "Vậy thì sao? Nàng thấy ta giống đang nói đùa sao?"
Gió tháng chín bất chợt lùa vào xe ngựa, thổi tung mấy sợi tóc mai trước trán Dương Trầm. Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, rồi nghiêng đầu nhìn ra những chiếc lá thu vàng dọc đường.
Tuy cũng là tháng chín.
Nhưng dù sao, đây cũng không còn là kiệu hoa của Đàm gia nữa.