Thẩm Lăng Sương trong nguyên tác là một kẻ xấu xa, Thải Hoàn là một cô nương tốt bụng. Khi Thẩm Lăng Sương xuất giá, chính nàng ta đã đỡ một mũi tên bay tới, c.h.ế.t giữa đường.
Ta nắm lấy tay Thải Hoàn: "Đường nào cũng không dễ đi, quan trọng nhất là lựa chọn của mình. Thải Hoàn, muội nhớ kỹ, muốn sống tốt, tiền bạc mới là chỗ dựa. Tiểu thư không nói sẽ giúp muội công thành danh toại, nhưng có thể cho muội sau này có cửa hàng riêng, mỗi ngày muốn ăn thịt là có thịt, không cần nhìn sắc mặt ai mà sống, chuyện này vẫn làm được."
Thải Hoàn ngẩn người: "Ta cũng có cửa hàng, mỗi... mỗi ngày còn có thịt ăn sao?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Không sai, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không chỉ có bánh ngon đệ nhất kinh thành ăn đến no căng bụng. Sau này không ai có thể đánh mắng hay sai khiến muội nữa."
Thải Hoàn ngẩn người rất lâu, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư..."
Ta thở ra một hơi, nắm lấy tay nàng: "Cho nên phải nghe lời, ít quan tâm đến những người trong nhà, đặc biệt là biểu thiếu gia và đại tỷ, hai người này mà có động tĩnh gì, muội phải để ý đấy, nhớ chưa?"
Thải Hoàn lập tức kiên định, vội vàng gật đầu: "Ta sẽ nghe lời tiểu thư."
Để trốn buổi tiệc ở phủ Thái tử, đêm trước ngày dự tiệc, ta đang ngồi trong thùng gỗ để Thúy Hoàn dội nước lạnh lên người. Ai ngờ, vừa run cầm cập dội được nửa chừng, đã nghe Lăng Ngọc gõ cửa bên ngoài, nói là lão phu nhân sai người mang bộ trang sức cài đầu đến để ngày mai ta dùng.
Ta vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải ban ngày đã chọn xong cả rồi sao, sao nửa đêm lại còn mang riêng đến thế này?
Thải Hoàn ra ngoài bưng hộp gỗ vào, hai chúng ta cùng mở ra xem, hóa ra bên trong chỉ có một chiếc trâm gỗ màu trơn chạm hình cành mai, và một đôi khuyên tai bạch ngọc tinh xảo. Bên dưới chiếc trâm gỗ còn có một bộ y phục màu trắng nhạt thanh tao và một chiếc khăn quàng cổ bằng da hồ ly tuyết trắng.
Chiếc khăn quàng cổ này trông rất quen mắt, mấy hôm trước đi mua áo choàng lớn, ta có liếc thấy ở cửa hàng, bộ lông hồ ly tuyết nhỏ này trắng muốt không tì vết, một chiếc đã có giá tám mươi lượng vàng, sao lão phu nhân có thể tặng thứ này cho ta?
Ta linh cảm có điều chẳng lành, nhấc chiếc khăn da hồ ly tuyết lên, thì ra bên dưới còn giấu một tờ giấy. Ta vội rút ra xem, trên giấy viết: "Ngày mai nhớ đến dự tiệc đúng giờ."
Quả nhiên. Lại là bút tích của ai kia. Thải Hoàn không để ý đến tờ giấy, chỉ nhìn bộ y phục màu trắng và chiếc cổ áo lông hồ ly tuyết, nhíu mày nói: “Lão phu nhân sao lại để tiểu thư mặc như thế này? Đứng giữa trời tuyết, ai còn nhận ra tiểu thư nữa?"
Đây rõ ràng không phải đồ lão phu nhân tặng, mà là Dương Trầm cố tình muốn ta đi dự tiệc nên mới đưa. Chắc hắn muốn trà trộn vào phủ Thái Tử, lấy ta làm lá chắn! Biết thế, ta còn tắm nước đá làm gì cho khổ?
Ta hắt hơi, bảo Thải Hoàn dọn thùng đi, bực mình leo lên giường ngủ.
Tiệc ở phủ Thái Tử, trưa đi ngắm mai, tối dự tiệc.
Trưa hôm sau, Thẩm Sơ Ngưng mặc váy hồng chói lọi, Thẩm Mộng Nhi váy vàng nhạt, trông rất đáng yêu. Ba người đứng cạnh nhau, chỉ có ta như vô hình giữa trời tuyết.
Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, cười khẩy: “Mặc như người tuyết thế kia, không sợ làm bẩn mắt Thái tử điện hạ à?"
Ta thở mạnh, hai má đỏ bừng, vừa định lên tiếng thì Thẩm Sơ Ngưng và Thẩm Mộng Nhi đã leo lên xe ngựa: "Không biết phụ thân nghĩ gì, bệnh như vậy rồi mà còn để ngươi đi theo. Ngươi tự tìm xe đi, đừng lây bệnh cho ta và tam muội."
Nói xong, nàng không thèm đợi ta, bảo phu xe đánh xe đi luôn. Thấy nàng đi rồi, ta bất lực quay người tìm Thải Hoàn gọi xe, thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng nhưng kín đáo dừng trước mặt. Tấm rèm gấm dày cộm được vén lên, một bàn tay thò ra: "Giờ không còn sớm nữa, nhị muội, hay là ta đưa muội đi?"