1
Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.
Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.
Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.
Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.
Nhưng vấn đề là, ta xuyên vào không phải nữ chính. Mà là nữ phụ độc ác trong truyện, nhị muội thứ xuất của nữ chính - Thẩm Lăng Sương. Hơn nữa, còn sớm hơn năm năm.
Thẩm Lăng Sương này từ nhỏ di nương mất sớm, phụ thân không thương đích mẫu không yêu, quanh năm ốm yếu, luôn xuất hiện với dáng vẻ yếu đuối. Ai ai cũng nói nàng ta là một đóa bạch liên hoa đáng thương, nhưng không ai biết nàng ta mới là kẻ hại người nhất trong cả cuốn sách.
Nữ chính vốn có hôn ước với biểu thiếu gia giàu có ở Tấn Châu - Đàm Vân Trúc, coi như là đào hoa hoàn mỹ đầu tiên của nữ chính. Ai ngờ lúc biểu thiếu gia đến nhà hạ sính lễ, Thẩm Lăng Sương lại vì vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình, ngang nhiên cướp đoạt tình yêu, thiết kế cho Đàm Vân Trúc say rượu, mình và hắn gạo nấu thành cơm. Thẩm lão gia vì che giấu chuyện xấu, chỉ sau một đêm, nữ chính bỗng dưng bị hủy hôn.
Thẩm Lăng Sương nghiễm nhiên trở thành vị thiếu phu nhân tương lai của Đàm gia. Đám độc giả khi ấy thi nhau chửi rủa, ném "lựu đạn" tới tấp, hận không thể lột da xẻ thịt con nhỏ nữ phụ kia. Dưới sức ép đó, kết cục của Thẩm Lăng Sương cũng bi thảm không kém.
Về sau, khi Đàm Vân Trúc dẫn người trở về Tấn Châu, họ gặp phải bọn sơn tặc. Thẩm Lăng Sương bị chúng bắt cóc, không chỉ mất đi sự trong trắng mà còn bị hủy hoại nhan sắc. Cuối cùng, nàng gắng gượng, dựa vào ý chí kiên cường để trốn thoát, lết được về đến Tấn Châu, nhưng lại bị đám gia nhân Đàm gia nhận nhầm là ăn mày, đánh c.h.ế.t ngay trên đường phố.
Nhớ lại cái kết mà Thẩm Lăng Sương phải chịu, lúc viết thì hả hê bao nhiêu, giờ lại xót xa bấy nhiêu. Lúc này, đừng nói đến việc ức h.i.ế.p Thẩm Sơ Ngưng, chỉ để tránh khỏi cái kết thảm hại, ngoài việc mỗi ngày đến thỉnh an lão phu nhân, ta chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.
Nhưng vắng ta, trong nguyên tác vẫn còn đó Nhị di nương đang chờ đợi nữ chính. Ả Nhị di nương này tên là Liễu Hương Vân, sau khi mẫu thân của nữ chính qua đời, nàng ta suýt chút nữa đã được nâng lên làm thiếp thất . Phía dưới nàng ta, còn có một người muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân, tên là Thẩm Mộng Nhi.
Con bé Thẩm Mộng Nhi này vẫn còn nhỏ tuổi. Trong nguyên tác, ngoài việc lén la lén lút theo chân Thẩm Lăng Sương gây vài chuyện xấu xa, nàng cũng chẳng tạo nên sóng gió gì lớn lao.
Giờ đây, ta cẩn trọng từng li từng tí, đừng nói đến việc xúi giục Thẩm Mộng Nhi, ngay cả khi đi ngang qua bờ hồ kia, ta cũng phải nhắc nhở một câu "nguy hiểm".
Năm năm qua, ta cố thủ trong phủ, không dám ló mặt ra ngoài, Thẩm Sơ Ngưng vẫn giữ nguyên vẻ ngây ngốc, còn Thẩm Mộng Nhi thì nhờ có di nương mà được sống cuộc đời như một tiểu thư đích thực.
Ta giữ khoảng cách với mọi người, ngày ngày chỉ ở trong sân nhà, quay lại nghề cũ là viết truyện, nhờ tiểu nha hoàn lén mang ra ngoài bán kiếm tiền. May mắn thay, nhờ vào việc viết truyện, ta cũng kiếm được một khoản kha khá.
Ta hạ quyết tâm cứ sống lay lắt như vậy, chỉ cần sau năm năm ta không đẩy Thẩm Sơ Ngưng xuống hồ. Ta sẽ không phải chết, Thẩm Sơ Ngưng cũng không bị thay đổi linh hồn. Như vậy thì cả hai ta đều an ổn, mọi người đều vui vẻ.
Nhưng nếu cốt truyện không thay đổi, nàng ấy vẫn bị người khác đẩy xuống hồ. Vậy thì ta cũng có thể lo cho bản thân mình, tìm cách lấy lòng nữ chính sau khi nàng ấy đã thay đổi linh hồn, trực tiếp đầu tư vào cửa hàng của nàng. Chỉ cần ôm chặt cái "đùi vàng" này, ta cũng có thể sống sót! Dù sao thì cũng chỉ có hai lựa chọn, dù là con đường nào, ta cũng có lợi.
Ai mà ngờ được, đời không như là mơ, thế mà lại xuất hiện con đường thứ ba này. Ai có thể tưởng tượng được rằng, ngày thứ hai sau lễ cập kê năm năm, ta vẫn phải quỳ gối ở chính Dương Trầm phủ như trong cốt truyện.
"Phụ thân, người phải làm chủ cho con!"
Thẩm Sơ Ngưng toàn thân ướt sũng, không còn vẻ ngây ngốc thường ngày, quỳ giữa chính Dương Trầm gia, nước mắt tuôn rơi như mưa.