Thông tin truyện

[Dịch] nhất thụ nhân sinh

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
nhất thụ nhân sinh

Tác giả: Priest

Thể loại: Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] nhất thụ nhân sinh

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Vương Thụ Dân và Tạ Nhất cùng tuổi, chỉ là đứa sinh đầu năm đứa đẻ cuối năm. Hai đứa coi như quen nhau từ lúc tóc để chỏm, nhà thì kẻ lầu trên người lầu dưới, đi học đứa thì vườn trẻ đứa lại tiểu học. Vương Thụ Dân không ưa gì Tạ Nhất, ấy nhưng nhà quen biết liền kề nên không tiện trở mặt, còn bằng không tỏ thái độ thì ngực lại khó chịu gì đâu. Tạ Nhất cứ ba ngày thì hết hai hôm đã ở nhà của Vương Thụ Dân, ăn đồ ăn của cậu ta, đọc sách nhi đồng của cậu ta, đã vậy còn giành hết mọi lời hay ý đẹp của ba mẹ cậu ta, sau đó còn mang cậu ta ra so sánh, bảo rằng cậu ta chẳng bằng một phần mười của Tạ Nhất. Trong mắt Giả Quế Phương, Tạ Nhất là mây trắng trên trời, còn Vương Thụ Dân chỉ là bùn sình dưới đất.

Trong khi Vương Thụ Dân được coi như sinh ra là để bôi nhọ xã hội văn hóa công bằng văn minh. Thì Tạ Nhất lại được coi là nhất phẩm tiểu tử. Ba từ "tên mặt trắng" mà tiểu thuyết võ hiệp thường xài, và hoàn toàn không khách khí gán cho Tạ Nhất. Thằng nhóc mặt mày thanh tú đáng yêu, gương mặt chẳng có lấy cái lỗ chân lông nào, hai con mắt vừa tròn vừa to, hàm xuân sắc như hoa đào tươi thắm, cằm thì thon mảnh, môi mọng nước, răng trắng đều. Đã vậy trong túi quần lúc nào cũng thủ sẵn cái khăn tay.

Còn về phía Tạ Nhất, "Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nghĩ, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này." Yêu thầm tự đã vô vọng, vậy thì tuyệt vọng yêu thầm tính là gì nhỉ? Cậu yêu thầm Vương Thụ Dân đó, lúc cậu coi hắn như cả thế giới thì hắn ngó lơ, tới khi cậu ngoảnh mặt làm ngơ thì hắn lại ăn năn hối hận…Cuộc tình rượt đuổi này, bao giờ mới đến hồi kết!
Xem thêm
Thu gọn
Vương Thụ Dân và Tạ Nhất cùng tuổi, chỉ là đứa sinh đầu năm đứa đẻ cuối năm. Hai đứa coi như quen nhau từ lúc tóc để chỏm, nhà thì kẻ lầu trên người lầu dưới, đi học đứa thì vườn trẻ đứa lại tiểu học. Vương Thụ Dân không ưa gì Tạ Nhất, ấy nhưng nhà quen biết liền kề nên không tiện trở mặt, còn bằng không tỏ thái độ thì ngực lại khó chịu gì đâu. Tạ Nhất cứ ba ngày thì hết hai hôm đã ở nhà của Vương Thụ Dân, ăn đồ ăn của cậu ta, đọc sách nhi đồng của cậu ta, đã vậy còn giành hết mọi lời hay ý đẹp của ba mẹ cậu ta, sau đó còn mang cậu ta ra so sánh, bảo rằng cậu ta chẳng bằng một phần mười của Tạ Nhất. Trong mắt Giả Quế Phương, Tạ Nhất là mây trắng trên trời, còn Vương Thụ Dân chỉ là bùn sình dưới đất.

Trong khi Vương Thụ Dân được coi như sinh ra là để bôi nhọ xã hội văn hóa công bằng văn minh. Thì Tạ Nhất lại được coi là nhất phẩm tiểu tử. Ba từ "tên mặt trắng" mà tiểu thuyết võ hiệp thường xài, và hoàn toàn không khách khí gán cho Tạ Nhất. Thằng nhóc mặt mày thanh tú đáng yêu, gương mặt chẳng có lấy cái lỗ chân lông nào, hai con mắt vừa tròn vừa to, hàm xuân sắc như hoa đào tươi thắm, cằm thì thon mảnh, môi mọng nước, răng trắng đều. Đã vậy trong túi quần lúc nào cũng thủ sẵn cái khăn tay.

Còn về phía Tạ Nhất, "Kẻ nào yêu trước thì thua trước," Tạ Nhất nghĩ, "Tôi sống hai mươi tám năm, cuối cùng cũng hiểu tường tận câu nói này." Yêu thầm tự đã vô vọng, vậy thì tuyệt vọng yêu thầm tính là gì nhỉ? Cậu yêu thầm Vương Thụ Dân đó, lúc cậu coi hắn như cả thế giới thì hắn ngó lơ, tới khi cậu ngoảnh mặt làm ngơ thì hắn lại ăn năn hối hận…Cuộc tình rượt đuổi này, bao giờ mới đến hồi kết!
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...