Thông tin truyện

[Dịch] nhất thế tôn sư (nhất thế chi tôn)

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
nhất thế tôn sư (nhất thế chi tôn)

Tác giả: Mực Thích Lặn Nước

Thể loại: Tiên Hiệp ,

Trạng thái: Full

[Dịch] nhất thế tôn sư (nhất thế chi tôn)

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Mạnh Kỳ lúc này đã phát hiện ra địa phương này thật xa lạ, còn mình thì đang ở trong hoàn cảnh thật khác thường. Giống như… một địa phương của nước ta thời cổ đại vậy! Ta thức đêm xem World cup nhiều, đầu óc tưởng tượng ra thế này chăng? Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã xuyên việt rồi? Mạnh Kỳ cũng không nghĩ là ai đó đùa dai, cũng không cho rằng mình đang ở một khu rạp quay phim cổ trang nào đó, bởi vì vừa rồi vị đại thúc kia che mặt mà chạy, bộ pháp nhìn có chút vội vàng như có ác quỷ đòi lấy mạng phía sau nhưng tốc độ cực nhanh tựa khoái mã, người thường tuyệt đối không thể làm được.

 

“Vừa rồi chính là cao thủ võ công sao!” Mạnh Kỳ dựa vào tiểu thuyết và mấy bộ phim trên ti vi mà đưa ra phán đoán.

 “Nam mô a di đà phật. Mời thí chủ theo ta nhập tự.” Đang lúc Mạnh Kỳ suy nghĩ rối bời, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu trầm thấp, khiến hắn chút nữa kêu lên thành tiếng.

 

Vội quay đầu về sau, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu vàng, vóc người cao ráo, gầy như gậy trúc, ngũ quan không có gì đặc biệt, chỉ có cặp mắt hữu thần khiến cho tuổi của hắn trở nên khó đoán định. Bốn mươi, năm mươi cũng có thể, mà nói hơn ba mươi cũng chẳng sai. Thấy Mạnh Kỳ chú ý tới mình, vị tăng nhân áo vàng này không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu rồi quay người hướng cửa chính chùa đi tới. Tường vàng ngói đen, đại môn đỏ sậm. Ngôi chùa này cũng những chùa triền khác mà Mạnh Kỳ đã từng đi qua tựa hồ không có gì khác nhau, chỉ là lớn hơn rất nhiều, rộng hơn rất nhiều. Mà điều khiến Mạnh Kỳ kinh ngạc nhất là, trên đại môn, một khối hoành phi viết ba chữ to theo kiểu Khải thư:

 

“Thiếu Lâm Tự”.
Xem thêm
Thu gọn
Mạnh Kỳ lúc này đã phát hiện ra địa phương này thật xa lạ, còn mình thì đang ở trong hoàn cảnh thật khác thường. Giống như… một địa phương của nước ta thời cổ đại vậy! Ta thức đêm xem World cup nhiều, đầu óc tưởng tượng ra thế này chăng? Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã xuyên việt rồi? Mạnh Kỳ cũng không nghĩ là ai đó đùa dai, cũng không cho rằng mình đang ở một khu rạp quay phim cổ trang nào đó, bởi vì vừa rồi vị đại thúc kia che mặt mà chạy, bộ pháp nhìn có chút vội vàng như có ác quỷ đòi lấy mạng phía sau nhưng tốc độ cực nhanh tựa khoái mã, người thường tuyệt đối không thể làm được.

 

“Vừa rồi chính là cao thủ võ công sao!” Mạnh Kỳ dựa vào tiểu thuyết và mấy bộ phim trên ti vi mà đưa ra phán đoán.

 “Nam mô a di đà phật. Mời thí chủ theo ta nhập tự.” Đang lúc Mạnh Kỳ suy nghĩ rối bời, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu trầm thấp, khiến hắn chút nữa kêu lên thành tiếng.

 

Vội quay đầu về sau, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu vàng, vóc người cao ráo, gầy như gậy trúc, ngũ quan không có gì đặc biệt, chỉ có cặp mắt hữu thần khiến cho tuổi của hắn trở nên khó đoán định. Bốn mươi, năm mươi cũng có thể, mà nói hơn ba mươi cũng chẳng sai. Thấy Mạnh Kỳ chú ý tới mình, vị tăng nhân áo vàng này không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu rồi quay người hướng cửa chính chùa đi tới. Tường vàng ngói đen, đại môn đỏ sậm. Ngôi chùa này cũng những chùa triền khác mà Mạnh Kỳ đã từng đi qua tựa hồ không có gì khác nhau, chỉ là lớn hơn rất nhiều, rộng hơn rất nhiều. Mà điều khiến Mạnh Kỳ kinh ngạc nhất là, trên đại môn, một khối hoành phi viết ba chữ to theo kiểu Khải thư:

 

“Thiếu Lâm Tự”.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...