“Ừm, rất thuận lợi.” Tống Thanh Hàm cười nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Cửa phòng mở ra, Túc Kiều Kiều ngồi ở trước bàn làm việc, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, còn nâng mặt, anh lập tức hỏi một câu.
Túc Kiều Kiều nhớ tới mình vừa mới buồn rầu cái gì, liền nhéo nhéo hai gò má mình càng ngày càng nhiều thịt thịt, uể oải nói: “Em mập lên!”
“Ừm.” Tống Thanh Hàm gật đầu, khóe môi nhếch lên, trong giọng nói tự động mang theo ý cười, chỉ cần nhìn về phía cô, anh luôn có thể mỉm cười.
Túc Kiều Kiều bẹp miệng: “Em muốn giảm cân, tăng cân quá xấu xí.”
Tuy rằng ngũ quan của cô vẫn không tệ, mập cũng không tính là xấu, ngược lại làn da trắng, càng có vẻ đáng yêu, nhưng mỹ mạo giá trị nhất định sẽ giảm bớt.
Tống Thanh Hàm lập tức lắc đầu: “Không xấu, rất đẹp.”
Nói xong lại cảm thấy không đủ, tiến lại gần ôm cô, nhẹ giọng nói: “Anh rất thích.”
Trên người cô là thịt, buổi tối ôm ngủ giống như như đang ôm một cái bông thơm mềm, đừng nói là thoải mái, bởi vậy mỗi buổi tối đều là thời gian anh chờ mong nhất, nhất là bây giờ buổi tối cũng không có giải trí gì, rất nhiều người đều không muốn về nhà ngủ, luôn ở bên ngoài nói chuyện phiếm với anh em bạn bè, chỉ riêng Tống Thanh Hàm mỗi ngày trời còn chưa tối, liền nhớ tới trở về phòng ôm vợ, so sánh quá rõ ràng, bị không ít người cười nhạo anh sợ hãi.
Túc Kiều Kiều mặt đỏ lên, lại nhéo nhéo bụng, uất ức nói: “Lần trước mẹ còn tưởng rằng em mang thai, anh nhìn đi, em mập như vậy.”
Cô cũng không tính là mập, dựa theo cân nặng mà nói, chính là từ 90 cân, đến một trăm lẻ mấy khác nhau, nhưng bởi vì lười nhúc nhích, bụng có thêm một bé mỡ, thỉnh thoảng mặc quần hơi bó một chút, liền dễ dàng nhìn ra.
Vừa vặn Tôn Phương nhìn thấy, bà ấy còn cho rằng cô mang thai.
Hai người không nói với trưởng bối chuyện tránh thai này, Túc Kiều Kiều không cách nào giải thích mình làm sao biết được thuốc tránh thai là gì, T
Trù nghệ còn có thể là tự mình mò mẫm, cho nhiều dầu muối, thuốc tránh thai không phải thứ mò mẫm là có thể học được.
Tống Thanh Hàm cũng phối hợp không nói, Túc Kiều Kiều hoài nghi anh vẫn biết tất cả bí mật của mình, chỉ là chưa bao giờ nói.
Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, cô đã bảo Tống Thanh Hàm uống thuốc tránh thai, anh cũng rất bình tĩnh tiếp nhận, hỏi cũng không hỏi thêm cô một câu, khiến cho cô thả lỏng hơn nhiều.
Có đôi khi miệng cô thèm muốn, ăn vụng đồ ăn vặt, trong phòng thỉnh thoảng lưu lại một mùi vị, anh dường như cũng chỉ yên lặng mở cửa sổ thông gió.
Túc Kiều Kiều cảm thấy, anh nhất định đã đoán được, nhưng cô không nói, cho nên anh không hỏi.
Đối mặt với lời phàn nàn của vợ, Tống Thanh Hàm trực tiếp ôm người lên, rất thoải mái dễ dàng, để cho cô ngồi trong n.g.ự.c mình, lúc này mới dịu dàng nói: “Thật sự không mập, anh thấy rất đẹp, có điều nếu em cảm thấy khó chịu, vậy giảm cân cũng được.”