Bởi vậy hơn ba giờ chiều, Trương Ngọc đã được đưa về.
“Ba mẹ, hai người trở về đi, con không sao.” Trương Ngọc khoát tay áo, bảo ba mẹ đưa mình đến trở về.
Ba mẹ Nhà họ Trương vẻ mặt áy náy lại đau lòng, nhưng mà đều không nói gì.
Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ còn có thể không cho con gái gả sao?
Hai người rời đi.
Trương Ngọc tự mình trở về, vào nhà, liền nhìn về phía Lưu Thạch Đầu và với mọi người nhà họ Lưu, chợt nhìn thấy, trong lòng vẫn lộp bộp một chút, co rúm lại một chút, cô mím môi, không định để ý tới bọn họ.
Những người này, không chỉ vào lúc Lưu Thạch Đầu đánh cô khoanh tay đứng nhìn, mà là đang thêm mắm thêm muối!
Nếu không phải bọn họ ở đó ồn ào, nói cái gì vợ phải đánh như thế, đánh rồi mới có thể nghe lời, thì cô ấy cũng không đến mức bị đánh thảm như vậy.
“Đứng lại!” Lưu Thạch Đầu nhíu mày rống một tiếng, trên mặt thô kệch mang theo vài phần tuất khí: “Quần áo còn chưa giặt, cô đi đâu đấy? Lại muốn lười biếng?”
Trương Ngọc cắn răng: “Tại sao tôi phải giặt? Đó không phải là quần áo của tôi!”
Nói xong, cô ấy cảm giác cả người mình đang phát run, sợ hãi phát run.
Lần đầu tiên cô ấy chống lại bọn họ!
“Ôi chao, lần này về nhà mẹ đẻ một chuyến liền cứng rắn không ít?” Chị dâu của nhà họ Lưu âm dương quái khí nói một tiếng.
Sắc mặt Lưu Thạch Đầu rõ ràng trở nên khó coi: “Nhanh lên, có phải muốn ông đây động thủ hay không?”
Trương Ngọc bắt đầu nhũn ra, nhưng nhớ tới lời Túc Kiều Kiều, vẫn cắn răng nói: “Tôi không!”
Lưu Thạch Đầu bật cười, hừ hai tiếng, sau đó sải bước tiến lên, bàn tay to như cái quạt vụt tới,
“A...”, Trương Ngọc sợ tới mức thét chói tai.
Lưu Thạch Đầu cười lạnh, thầm nghĩ: Biết sợ cũng đã muộn!
Hắn ta lạnh lùng muốn đánh cô ấy.
Ai ngờ Trương Ngọc kêu thì kêu, nhưng sau khi hắn ta đánh tới, cũng đánh trả lại, còn không ngừng kêu thảm thiết: “A——”
“Con mẹ nó, cô dám đánh tôi?” Lưu Thạch Đầu nhất thời sắc mặt vặn vẹo, xuống tay càng tàn nhẫn.
Trương Ngọc đau đớn, không kêu nữa, một phát cắn vào cánh tay Lưu Thạch Đầu, gắt gao cắn, đồng thời quyền đ.ấ.m cước đá, lại không buông lỏng miệng.
“ A —— buông ra cho ông đây!” Lúc này đến lượt Lưu Thạch Đầu kêu thảm thiết.
Mẹ Lưu thấy vậy, nhất thời kinh hô một tiếng: “Con ranh láo toét dám cắn con bà hả? Tao không g.i.ế.c c.h.ế.t mày thì...”
Trương Ngọc thấy có người giúp đỡ tới, lập tức buông lỏng miệng, cong eo mèo chạy vào phòng bếp, nhanh chóng lấy ra một con dao, dữ tợn nói: “Nào, đến đánh đi!”
Lúc này đầu óc cô ấy đã trống rỗng, sợ hãi khẩn trương và điên cuồng tích lũy và một chỗ, chỉ muốn phản kháng, hoàn toàn áp chế những người này!
Mọi người vốn đang rục rịch của nhà họ Lưu: “...”
Làm sao đây?
Vũ khí lạnh trọi với cơ thể à?
*****