Chờ đồ đạc của mình mua xong, cô muốn mua keo xịt tóc cho Tống Thanh Hàm, nào ngờ mới nói ra miệng, thì đã bị anh từ chối: “Không cần đâu, anh không thích dùng mấy thứ này.”
Nói xong, anh sờ sờ mái tóc ngắn ngủi của mình, sau khi được Túc Kiều Kiều cắt tỉa, lại được thợ cắt tóc khôi phục như cũ, mái tóc anh biến thành đầu đinh tiêu chuẩn, càng có vẻ nam tính khí khái, dùng keo xịt tóc cũng vô dụng.
Túc Kiều Kiều phản ứng lại, cô lập tức từ bỏ, ngược lại đi mua cái khác.
“Em chọn quà cho mẹ chúng tôi, anh thì chọn quà cho ba chúng ta đi.” Túc Kiều Kiều cười tủm tỉm nói.
Tống Thanh Hàm nghiêm túc gật đầu, đi đến khu giày da.
Chờ mua xong quà cho trưởng bối, trên cánh tay Tống Thanh Hàm đã treo rất nhiều túi, vẻ mặt lúc này của anh vẫn bình thản, nhưng rất nhanh đã trở nên cứng ngắc.
Bởi vì Túc Kiều Kiều muốn anh mua đồ cho mình.
Mắt thấy lông mày cứng rắn kia lập tức nhíu lại, Túc Kiều Kiều cười nắc nẻ: “Không thể từ chối nha, hiện tại chúng tôi không có ai có quà, anh nhất định phải tiêu hết ít nhất bốn mươi đồng mua quà tặng cho mình, nếu như không đủ...”
Tống Thanh Hàm có chút buồn rầu lại mang theo vài phần khẩn trương nhìn cô, âm thanh yếu ớt, ý đồ cầu khẩn: “Bé cưng.”
Túc Kiều Kiều không để ý đến lời cầu xin đáng thương kia, một tay để ra sau lưng, ánh mắt nhìn đồng hồ tình nhân trên cổ tay, nói: “Còn nửa giờ nữa, tieue không hết, chúng tôi chia chăn!”
Chia giường cô cũng luyến tiếc, nhưng chia chăn cô nỡ!
Đương nhiên sở dĩ nói là bốn mươi đồng, bởi vì bọn họ đi ra mang theo một trăm đồng, hiện tại còn lại hơn bốn mươi, nhiều hơn là tiền xe và tiền mua đồ ăn vặt, bốn mươi đồng kế tiếp phải dùng hết.
Anh chưa bao giờ tiêu tiền như vậy, ngượng ngùng lấy tiền của ba mẹ đẻ, Túc Kiều Kiều cảm thấy phải ra tay tàn nhẫn mới được.
Tống Thanh Hàm khiếp sợ mở to hai mắt, giống như là không thể tin được cô lại vô tình như vậy.
Túc Kiều Kiều nhếch môi, cởi đồng hồ đeo trên tay anh xuống, không cho anh xem thời gian, đồng thời hung tợn hung tợn nói: “Không được mặc cả, quá giờ vài phút liền chia chăn vài ngày, nếu vẫn chưa tiêu hết, vậy chia chăn một tháng!”
Tống Thanh Hàm: “...”
Anh vẫn luôn bình tĩnh thong dong, nhưng mà hiện tại lại có chút bối rối, môi mỏng khẽ mím, buông túi xách trong tay xuống, cầm tiền, chân dài bước nhanh.
...
Tống Thanh Hàm không quen tiêu tiền cho mình, cũng không phải nói không thể tiêu, nhưng tính anh không thích mua những thứ anh cảm thấy không cần thiết.
Ví dụ như nước hoa nam mà những người khác rất thích, anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, để cho anh tôi bỏ tiền ra mua thứ này, thật sự là lãng phí, còn không bằng mua chút đồ ăn hoặc mua quần áo cho Kiều Kiều, để cho cô ăn mặc xinh đẹp một chút.
Nhưng lúc này, Tống Thanh Hàm lại bất chấp vô cùng, tròng mắt vừa đảo qua, trực tiếp đi đến khu nước hoa bên kia.