Tống Thanh Hàm im lặng.
Túc Kiều Kiều nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong gương mặt anh tuấn của người đàn ông còn có chút mờ mịt, nhưng cũng không phải là loại mờ mịt hoàn toàn không hiểu, giống như là có chút có thể lý giải lại không cách nào thuyết phục chính mình an tâm tiếp nhận.
Tống Thanh Hàm nhẹ giọng nói: “Thật ra anh đã trưởng thành rồi.”
Túc Kiều Kiều nhớ tới kinh nghiệm trước đó của anh, lập tức hiểu, có chút chua xót quỳ trên giường, ôm anh vào trong ngực, đau lòng buồn bực nói: “Dù anh có trưởng thành thì cũng không cản trở việc anh cảm nhận được tình yêu của ba mẹ nha!”
“Hơn nữa thật ra trong mắt ba mẹ, con của mình lúc nào vẫn là bé con, anh xem ba mẹ em kìa, lần này đi tới đây còn lo lắng thành như vậy!”
Tống Thanh Hàm ôm vòng eo mềm mại của cô, đôi mắt có chút chua xót, nhớ tới lúc bọn họ lên xe tạm biệt với ba mẹ vợ, mẹ vợ liên tục dặn dò, cùng với bà ấy vợ dường như không nỡ rời xa, anh đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là rơi xuống trên người mình, nhìn Kỷ Nhã và Tống Hoài Cẩn tất bận lo toan cho bản thân, cho một đống đồ đạc, luôn cảm thấy không thích hợp, giống như là không nên nhận, bởi vì anh có thể tự mình kiếm tiền.
Túc Kiều Kiều thấy anh không nói gì, vừa cúi đầu, liền thấy ánh mắt có chút của người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cô đột nhiên bật cười, nghĩ ra một cách hay.
*****
Đối với việc con trai trở về, Kỷ Nhã cực kỳ vui vẻ, điều này trực tiếp để lộ bởi các món ăn.
Tài nấu nướng của thím ấy cũng rất tốt, nhưng càng khiến người thím ấy kinh ngạc hơn là các món ăn trên bàn.
Bọn họ ở trong đất liền, rất hiếm thấy được hải sản.
Nhưng bữa trưa lại có một nửa là hải sản, nửa còn lại là thịt gà vịt cá mới có ở nhà họ Túc.
“Vịt quay này là món ăn đặc trưng của một đầu bếp già tại thành phố Kim Dương, một ngày một trăm con, so với vịt quay bên kinh đô cũng không kém gì, ba con lúc trước đều đã nếm qua, nói hương vị cũng ngon lắm.” Kỷ Nhã nhanh tay gắp món vịt ưa thích bỏ vào bát bọn họ.
Túc Kiều Kiều là người ai đến cũng không từ chối, cô ăn một miếng vịt quay, liền vui vẻ nheo mắt lại: “Ngon quá!”
Kỷ Nhã cũng vui vẻ: “Còn có con cua này, tuy rằng không phải là thời điểm béo đẹp ngọt nhất, có điều là con to nhất mẹ tìm được, các con nếm thử, đây là nước chấm, nếu thích, buổi tối chúng ta lại làm, còn tận mấy con nữa.”
“Vâng, con rất thích!” Túc Kiều Kiều đang muốn đưa tay lấy thịt cua.
Một đôi tay ở bên cạnh cầm con cua to bằng nắm đ.ấ.m tới, nghiêm túc lấy thịt cho cô.
Túc Kiều Kiều mím môi cười, lại đi gắp món khác, thuận tiện đút cho Tống Thanh Hàm ăn: “Đây là bào ngư, nghe nói rất ngon.”
Cô giơ đũa lên, Tống Thanh Hàm liền chủ động há miệng, hai người phối hợp ăn ý.