Mọi người thống nhất khẩu cung, tất cả đều chỉ trích ba mẹ Tống.
Ba mẹ Tống ở trong ghế bị cáo, sắc mặt trắng bệch lại tối, giống như biến sắc, ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàm đúng là tràn ngập hận ý.
Chờ phán quyết cuối cùng, mẹ Tống nghe hình phạt quyết tuyệt kia, sụp đổ rống to: “Mày là một đứa vô lương tâm! Bà đây lúc trước không nên giữ mày!”
“Im lặng!” Thẩm phán trầm mặt nói một tiếng.
Mẹ Tống còn muốn ầm ĩ, lại bị người che miệng kéo xuống, ánh mắt bà càng thêm hoảng sợ.
Mấy ngày nay ở trong tù, bà ta cũng không phải hưởng phúc, xem như thật sự biết cái gì gọi là sợ hãi, đã từng vô tư vô thiên, gặp phải chút chuyện ngồi trên đường mắng, mắng đến mức người khác không dám đối chọi gay gắt với bà ta nữa.
Bà ta bị nhốt trong tù, sự tra tấn và sợ hãi đã gần như ăn mòn bà ta.
Chỉ là trước khi bị kéo ra ngoài, mẹ Tống cuối cùng nhìn Tống Thanh Hàm một cái, hận ý nơi đáy mắt sắp lan tràn ra ngoài.
Bà ta thật sự hối hận lúc trước không trực tiếp bóp c.h.ế.t anh, bởi vì sự nhát gan của mình.
Vào thời điểm đó, con gái nhà nào cũng lập gia đình sớm, thanh danh của cô không tốt, mười dặm tám thôn đều biết cô là phụ nữ lưu manh, bởi vậy không ai cầu hôn, cho đến mười tám tuổi gặp được ba Tống trong nhà nghèo đến rớt cả mồng tơi, lúc này mới kết hôn.
Sau khi kết hôn, thói quen sinh hoạt dũng mãnh của bà ta đã làm cho gia đình có tiếng nói, cũng rất tốt.
Chỉ tiếc là bà ta không có con.
Thời đại này không có thuốc tránh thai và các phương tiện khác, chuyện bà ta không có con là sao?
Chỉ có thể là cơ thể hai người có vấn đề, sau đó đi kiểm tra, cơ thể ba Tống không thành vấn đề, người có vấn đề là bà ta.
Bà Tống càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng lo lắng, theo tuổi tác bước vào mốc 30, bà ta thiếu chút nữa phải mua một đứa bé để dẫn về.
Kết quả là, ở tuổi 32, bà ta đã mang thai.
Đây có thể là đứa con duy nhất của bà ta, bác sĩ chính miệng nói, vì thế bà ta chăm sóc mình thật tốt, dùng hết tiền trong nhà chạy đến bệnh viện thành phố sinh con, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ai ngờ đứa nhỏ vẫn không đủ tốt, sinh ra nhìn rất tốt, bởi vì bà ta ăn đến mập mạp, nhưng trên thực tế lại có bệnh tim, sắc mặt xanh tím, giống như tùy thời đều có thể c.h.ế.t đi, y tá hộ sinh vừa nhìn thấy đứa nhỏ này liền lẩm bẩm nuôi không nổi rồi.
Mẹ Tống khi đó vẫn rất khôn khéo, lập tức hiểu ý tứ nói chuyện của các y tá.
Đứa con mà bà ta sinh ra không tốt!
Đứa nhỏ như vậy, muốn có tiền điều trị, bọn họ nuôi không nổi, đây có thể là đứa nhỏ duy nhất của bà ta, nhưng bà Tống không thể để cho mình có một đứa bé như vậy, bà ta muốn có một đứa bé khỏe mạnh.