Tiếng nhạc lại vang lên, quanh quẩn trong sân nhỏ nhà họ Tô, vì sợ người khác nghe thấy nên đã vặn nhỏ âm lượng, nhỏ đến mức Tô Nhân ôm chiếc radio cũng phải dựng tai lên nghe.
Nhưng như vậy là xứng đáng, lần thứ hai nghe cũng rất hay, vẫn có thể hát vào lòng cô.
Tô Nhân lưu luyến vuốt ve chiếc radio, một lần nữa nhìn về phía người đàn ông: “Ngày mai anh dùng cuộn băng nhạc không? Vậy tối nay có thể cho tôi mượn không? Tôi đảm bảo sáng mai sẽ trả lại cho anh, nhà anh ở đâu? Tôi sẽ mang đến cho anh.”
Cô nói rất chân thành, cố gắng dùng sự chân thành của mình để lay động người đàn ông trông có vẻ hơi dữ dằn và hơi ngông cuồng trước mặt.
Vừa dứt lời, cô đã hắt hơi một cái.
Mặc đồ ngủ xuống lầu, cô thực sự quá vội vàng. Gió đêm mùa hè hơi lạnh.
“Thôi vậy, mai tôi đến lấy.” Cố Thừa An nhìn cô gái được voi đòi tiên này, nhìn cô xoa xoa mũi đang ngứa, hắt hơi mà cũng rất xinh, anh ta trực tiếp đứng dậy rời đi: “Đừng làm hỏng của tôi đấy.”
“Biết rồi!” Tô Nhân chào anh để đảm bảo, đó là kiểu chào mà cô đã thấy bố và đồng đội của mình chào, cô ôm chiếc radio lên lầu một cách thỏa mãn, nằm trên giường nghe đi nghe lại nhạc vàng.
Nhạc vàng thực sự rất hay, người đó cũng là một người tốt.
Tô Nhân nghĩ, dù sao anh cũng sẵn sàng cho mình mượn cuộn băng nhạc để nghe. Cô có thể tha thứ cho sự hấp tấp của anh ngày hôm qua, biết sai mà sửa, không gì tốt hơn.
Tô Nhân nghe những bài hát du dương rồi ngủ thiếp đi, sáng sớm thức dậy liền rửa mặt chải đầu, luôn chờ người đàn ông tối qua đến lấy cuộn băng nhạc.
Chỉ cần anh chưa đến, Tô Nhân sẽ ôm chiếc radio nghe trộm, không dám cho người nhà biết.
Bố mẹ thấy cô ăn sáng xong thì ở trong phòng, bảo cô ra ngoài đi lại nhiều hơn, đừng cứ mãi ở trong nhà.
Tô Nhân vâng dạ nhưng không dám đi.
Cô phải giữ lời hứa, đợi người đó đến lấy cuộn băng nhạc.
Khi ánh sáng ban mai le lói đến khi hoàng hôn buông xuống, rồi đến khi màn đêm buông xuống, Tô Nhân ở nhà cả ngày mà không đợi được người đó đến lấy cuộn băng nhạc.
Cũng không biết trong lòng cô là vui mừng nhiều hơn hay lo lắng nhiều hơn.
Anh không đến, cô lại nghe thêm một ngày nữa. Nhưng người đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, một cuộn băng nhạc quan trọng như vậy mà không đến lấy.
Tô Nhân lại ôm chiếc radio nghe say sưa cả một đêm, khi tỉnh dậy thì nghe bà kể chuyện phiếm trong khu gia thuộc.
“Nghe nói hôm qua có một vụ ẩu đả, toàn là những thanh niên trẻ tuổi hăng hái, hơn mười người đánh nhau.” Bà Tô vỗ tay cháu gái dặn dò: “Nhân Nhân này, con phải cẩn thận đấy, nhất là tránh xa những thanh niên trẻ tuổi đó ra.”
“Cháu biết rồi ạ.” Tô Nhân luôn ngoan ngoãn, nếu gặp phải người đánh nhau thì cô đều đi đường vòng, quá nguy hiểm.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô nằm trên giường tiếp tục nghe nhạc, thậm chí còn khẽ hát theo thì cửa sổ phòng ngủ lại bị đập ầm ầm.
Cô hiểu rồi, người đó đến lấy cuộn băng nhạc.
Lần này Tô Nhân thông minh rồi, cô khoác một chiếc áo len mới xuống lầu, tất nhiên, trong tay vẫn nắm chặt cuộn băng nhạc mà cô rất không nỡ.
Người đàn ông ở dưới lầu vẫn đứng đó một cách ngông cuồng, hai chân dài hơi cong, có chút vẻ chơi bời, bộ quân phục được anh mặc ra dáng lưu manh.
Tô Nhân nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi cảm thán, chưa từng thấy người nào cao lớn và thẳng tắp như vậy, giống như một cây bạch dương.