Triệu Thành Tích thấy cô cúi đầu không nói gì, anh tưởng cô đang cảm thấy anh đi cùng cô lên huyện là không phù hợp lắm, nên nói: "Có thím Liêu đi cùng, em không cần lo gì đâu."
Nhan Hoan khó hiểu nhìn anh.
Cô có thể lo lắng cái gì chứ?
Chẳng lẽ còn lo lắng anh sẽ làm gì với cô sao... có lẽ khả năng cô làm gì với anh còn lớn hơn nhỉ?
Ánh mắt cô lướt nhìn từ sườn mặt anh, sau đó nhìn xuống dưới người anh, rồi dứt khoát quay đi chỗ khác, cô lắc đầu, nói: "Có thể Thím Liêu không rảnh lắm, em đang nghĩ có nên về ký túc xá hỏi chị Phân một chút, cuối năm nay chị ấy cũng kết hôn, hai tuần qua chị ấy cũng nói muốn lên huyện mua một số thứ, rủ chị ấy đi cùng chúng ta, dù sao cũng tiện hơn so với việc đi xe tải của nông trường vào lúc 3 giờ sáng, thời gian cũng dư dả hơn... Chúng ta phải ở qua đêm ở đó à? Liệu có tiện không vậy?"
"Ừm, đúng." Anh nói tiếp: "Không có gì không tiện cả."
Hai người đều có tính cách rất dứt khoát, sau khi quyết định xong thời gian địa điểm xuất phát, Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan về ký túc xá hỏi Trần Mẫn Phân trước, còn anh trở về đội xây dựng.
Nhan Hoan vừa đi đến cửa lớn của tòa nhà ký túc xá đã cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đồng loạt nhìn cô.
Đến khi bước vào trong ký túc xá, có người lớn tiếng chào hỏi cô, thái độ vô cùng nhiệt tình thân thiết mà trước nay chưa từng có, lại có người chạy về ký túc xá, sau đó càng nhiều người từ trong ký túc xá chạy ra, nháy mắt cả tòa nhà đã chen chúc nhau, mọi người đều chạy ra mỉm cười tò mò nhìn Nhan Hoan.
Nhan Hoan: ???
Chiến trận này là sao đây.
May mà cô đã đoán trước được, nên chỉ bảo Triệu Thành Tích đưa mình tới ngã tư đằng trước rồi bảo anh quay về.
Nếu không hai người đều sẽ bị vây kín cho xem...
"Nhan Hoan, chúng tôi đã nghe kể hết về chuyện sáng nay rồi, thì ra những chuyện trước kia đều là do tên họ Tôn kia làm để được quay về thành phố."
Trí thức Lư lớn tuổi nhất, cũng khá thân với Nhan Hoan, bước lên nói trước tiên: "Những ngày qua khiến em thiệt thòi rồi."
Tất cả những thanh niên trí thức đều khá nhạy cảm với mấy chữ "quay về thành phố", các cô ấy nghe nói Tôn Hữu Cương vì muốn trở về thành phố nên mới làm những chuyện kia cũng không chút nghi ngờ gì, sau đó cũng vì Tôn Hữu Cương làm ra những chuyện kia nên vô cùng căm ghét anh ta.
Nhan Hoan cười nói: "Vẫn
ổn, vẫn ổn, ngoài hai lần bị người khác chỉ trích do không biết rõ sự thật ra, mọi người cũng không xa lánh tôi vì những chuyện đó mà."
Thật sự có chuyện này, có lẽ bởi vì cô biết làm đồ ngọt, cô lại rất hào phóng không giấu giếm gì cả nên các mối quan hệ của cô trong ký túc xá cũng không tệ.
"Này, Nhan Hoan, nghe nói cô chỉ dùng một quyền đã đánh cho Tôn Hữu Cương mặt mũi bầm dập, một chân đã đạp anh ta ngã nhào xuống đất không thể làm gì được nữa, chuyện đó có phải là thật không vậy?"
Sau màn chào hỏi, mọi người bắt đầu bước vào chủ đề chính.
Lần trước các cô ấy cũng tận mắt nhìn thấy Nhan Hoan một tay đánh bại làm Nhiêu Thiết Lan ngã nhào xuống đất, lúc ấy các cô ấy cũng có chút giật mình, nhưng lại nghĩ có thể là do Nhiêu Thiết Lan là đồng chí nữ, đồng thời có thể là do lúc đó Nhiêu Thiết Lan chưa sẵn sàng, cho nên cũng dễ hiểu... Nhưng bây giờ nghe cô quật ngã một người đàn ông, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhan Hoan gượng cười, nói: "Là do anh ta làm chuyện ác, chột dạ, đứng không vững thôi."
Mọi người vây quanh Nhan Hoan lao nhao vẫn còn muốn hỏi tiếp, Trần Mẫn Phân từ trong túc xá đi ra, ho hai tiếng, sau đó xông đến chỗ Nhan Hoan nói: "Nhan Hoan, chủ nhiệm Lưu có việc bảo chị nói với em."
Nhan Hoan vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi đi vào phòng, hỏi Trần Mẫn Phân xem chủ nhiệm Lưu muốn nói gì với cô.
"Dọa bọn họ đó."
Trần Mẫn Phân cười nói: "Sợ em bị vây bên ngoài, nửa ngày cũng không ra được."
Nhan Hoan cười he he hai tiếng, thầm nghĩ, may là trưa nay cô không đến nhà ăn để ăn trưa như ngày thường, nếu không lại đụng phải mấy bà thím này, đúng là đòi mạng mà.
Lương Tuyết Cầm với Vương Thiến Thiến đều không ở đây, Nhan Hoan trực tiếp hỏi Trần Mẫn Phân có muốn lên huyện với cô không, Trần Mẫn Phân nghe xong hai mắt cũng sáng lên, nói: "Được, vậy em chờ chị chút, chị đi hỏi Lý Tự xem anh ấy có xin nghỉ được không, nếu không chị sẽ tự đi cùng hai người."
Nói xong lại nở nụ cười, nói: "Không sợ bọn chị sẽ làm phiền hai người à?"
Nhan Hoan liếc nhìn Trần Mẫn Phân đang cười, khóe miệng cô cũng nhếch lên, nói: "Nếu sợ bị quấy rầy thì tối nay chúng ta đến nhà khách ở phòng riêng đi."
Nụ cười của Trần Mẫn Phân cứng đờ:... ???