Câu này khiến cho Triệu Thành Tích mấp máy môi. Chuyện đính hôn của anh với Nhan Hoan thực sự là có hơi gấp rút.
Triệu Thành Tích mím môi, Nhan Hoan lại vội vàng khoát tay với tổ trưởng Châu. Cô nói: "Chỉ là đính hôn, hình thức thôi, chờ lúc kết hôn rồi tính sau. Hơn nữa tổ trưởng Châu à, bác biết chuyện trong nhà cháu mà, đính hôn này cũng thực ra là làm cho người trong nhà xem thôi, ăn bữa cơm đơn giản, cũng không có gì nên không mời bác. Để lúc về cháu làm đồ ngọt mang đến cho bác, bác cũng đừng trách cháu."
"Cháu đang nghĩ cái gì vậy hả?"
Tổ trưởng Châu trừng mắt nhìn cô. Thật đúng là một con bé ngốc. Ôi, gia đình cô như vậy chắc cũng không thể dạy dỗ cô đàng hoàng. Cô cứ cười ngây ngô cả ngày, bị người ta bắt nạt cũng không biết.
Nghĩ đến đây ông cảm thấy vẫn nên giúp cô liên hệ với Nhan Đông Hà, ba mẹ của cô không trông cậy được gì. Tốt xấu gì thì nhân phẩm vợ chồng Nhan Đông Hà vẫn có thể tin được.
Nhưng lúc này cũng chỉ có thể như vậy thôi. Ông quy đầu hung dữ trừng Triệu Thành Tích, nói: "Nếu cậu khiến cho con bé chịu ấm ức thì chúng tôi nhất định sẽ tìm lãnh đạo của cậu để phản ánh."
Nhan Hoan nghe đến đây thì càng hoảng hơn. Cô vội nói: "Tổ trưởng, anh Triệu rất tốt, bác không cần lo lắng cho cháu. Cháu..."
Cô thiếu chút nữa thốt ra "cháu đánh nhau rất lợi hại, buổi sáng bác không thấy sao". Nhưng vẫn may cô dừng lại kịp.
Triệu Thành Tích vươn tay cầm tay cô cách một ống tay áo. Sau đó anh quay đầu nói với tổ trưởng Châu: "Yên tâm, sẽ không để cô ấy chịu ấm ức."
Tổ trưởng Châu nhìn anh như vậy thì gật đầu, sau đó chuyển hướng nhìn qua Nhan Hoan, nét mặt dịu xuống. Ông nói: "Đi đi, chiều nay với sáng mai không cần đến đây đâu."
Hai người rời đi, trên đường đi nét mặt của Triệu Thành Tích càng nặng nề hơn.
Nhan Hoan nhìn anh, nói: "Anh đừng để ý, tổ trưởng Châu có lẽ cũng vì chuyện lời đồn đại nên thấy em đáng thương, nói thêm vài câu. Chuyện của chúng ta tự trong lòng chúng ta rõ ràng là được, anh cũng đừng quá để tâm đến ông ấy."
Chuyện của bọn họ như thế nào hả?
Đột nhiên trong lòng Triệu Thành Tích có một cảm giác buồn chán.
Anh nói: "Rốt cuộc thì buổi sáng đã xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên là vì chuyện lúc sáng.
Cô nói một cách đơn giản: "Chính là chuyện về những lời đồn đại kia thôi. Chủ nhiệm Quy của hiệp hội phụ nữ nông trường quay về, trong nhà em còn gọi điện thoại cho đội trưởng. Chủ nhiệm Quy tìm em nói chuyện, sau đó triệu tập những người liên quan đến điều tra chuyện này."
"Tại sao không gọi anh?"
Đột nhiên anh cắt lời cô, nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề. Anh nói: "Chuyện lớn như vậy sao lại không gọi anh? Anh không phải chồng chưa cưới của em sao?"
Nhan Hoan bị anh nhìn trong lòng giật mình. Trong nhất thời những chuyện mà lúc trước cô cảm thấy là đương nhiên thì bây giờ lại hơi chột dạ.
Cô lẩm bẩm nói: "Chỉ là... nghĩ chuyện không phải to lớn gì, chủ yếu không phải là anh đã cho em những chứng cứ kia sao?"
Nói đến đây thì cuối cùng cũng thuận miệng hơn, cũng biết là để dỗ anh nên giọng điệu cô cũng bất giác thoải mái hơn: "May là có anh cho em những chứng cứ kia, đặc biệt là băng ghi âm, nên mới có thể hốt gọn một mẻ bọn chúng, khiến cho bọn họ không có khả năng trở tay. Nếu chỉ nói miệng thì thực sự sẽ dây dưa không rõ ràng."
Cô ngẩng gương mặt nhỏ lên, nói chuyện nũng nịu với anh như vậy thì cho dù trong lòng anh buồn bực cũng có thể làm gì được chứ?
Ánh mắt anh rũ xuống, nhìn tay, muốn hỏi chuyện cô ra tay đánh người là sao. Nhưng nghĩ đến chuyện cô bị ép ra tay với một người đàn ông thì liền cảm thấy bản thân mình vô cùng sơ sót, đến thở cũng không thở đều được.
Anh nói: "Anh ta có ra tay với em không?"
"Hả?"
Anh tiếp thu thông tin kỳ quái này từ đâu? Không phải là cô đánh người ta sao?
Đột nhiên anh vươn tay nắm chặt lấy tay cô, nhìn kỹ cô rồi trầm giọng nói: "Sau này có chuyện gì thì nói với anh, muốn dạy dỗ người ta cũng nói với anh. Còn nữa, mấy ngày nay anh đến đón em đi làm, tan làm."
Anh vừa nói vừa nhíu mày, giương mắt nhìn cô rồi nói: "Anh sẽ nói với bí thư Chung sắp xếp chỗ ở, chúng ta đăng ký sớm một chút, để em chuyển đến ở... Anh biết như vậy có hơi vội vàng, nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em chịu ấm ức đâu."
Nhan Hoan: ????
Nhan Hoan chỉ cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mặt.
Nếu muốn giáo huấn người nào đó, hãy nói với anh sao? Mấy ngày hôm nay anh đều đưa đón cô đi làm? Muốn nhanh chóng đi đăng ký kết hôn? Chuyển đến ở cùng anh? Không muốn cô phải tủi thân?
Anh chỉ nói có mấy câu như vậy, nhưng lượng thông tin quá lớn khiến đại não cô chưa thể liên kết lại hết được...
Cô lắp bắp nói: "Sao vậy? Sao lại nói những cái này?"