Tay Nhan Hoan có hơi ngứa. Với tình huống này thì bản năng cô rất muốn động thủ, huống chi là còn phải nói chuyện với người ngu xuẩn xấu xa thâm độc như vậy? Nhưng lúc này đúng là không phải lúc có thể ra tay được.
Cô nhìn qua Nhiêu Thiết Lan, ánh mắt thậm chí còn mang theo ý cười nhưng lại khiến cho người ta lạnh đến thấu xương.
Cô nói: "Nhiêu Thiết Lan, cô nói nhiều như vậy thì để tôi thay cô tổng kết lại. Những cái đó là dựa vào những gì xảy ra thực tế và những suy nghĩ xấu xa trong đầu cô tạo thành đúng không?"
Cô hơi khựng lại, sợ mọi người hiểu lầm nên bổ sung: "Nói cô xấu không phải là bề ngoài xấu mà tâm sinh tướng. Tâm địa cô quá ác độc, nhìn thấy người ta tốt đẹp là muốn làm hại, nhưng không hại nổi đúng không?"
Nhiêu Thiết Lan vốn đã bị Tiểu Thạch Đầu mắng cho đỏ mặt, lúc này càng xông huyết, lập tức nhảy dựng lên.
Quy Hồng Anh lạnh lùng liếc cô ta, trong lòng cô ta lập tức run lên. Nhan Hoan cũng mặc kệ cô ta. Cô nói tiếp: "Để tôi đếm cho xem là cô căn cứ vào những cái gì mà đưa ra những phán đoán như vậy nhé? Đầu tiên là tôi tự làm bánh hoa mai chạy đến đội công trình, cái này thì liên quan gì đến phán đoán của cô? Đúng là cuối tuần tôi thường làm bánh hoa mai chạy đến ký túc xá đội công trình là vì lúc đầu tôi đi nhờ xe của đội công trình đến nông trường, sau đó quen biết được thím Liêu ở ký túc xá đội công trình. Tôi ở đây không quen biết ai, hợp tính với thím Liêu, người nhà bọn họ cũng giống người nhà tôi. Như vậy thì cuối tuần tôi đến nhà người ta ăn cơm thì sao chứ? Chỉ có trong đầu óc cô mới có thể nghĩ ra những thứ bẩn thỉu như vậy."
Nói xong thì cô quay đầu nhìn qua Quy Hồng Anh, nói tiếp: "Những cái này đều là có nhân chứng. Chủ nhiệm Quy, những thứ này Tiểu Thạch Đầu đều có thể làm chứng, nếu cần cũng có thể mời thím Liêu đến làm chứng cho tôi."
Cô còn chưa nói xong thì Tiểu Thạch Đầu đã lớn tiếng nói: "Đương nhiên là em có thể làm chứng rồi."
Nét mặt của Quy Hồng Anh đã dịu đi rất nhiều, nhưng nghe giọng của Tiểu Thạch Đầu thì bà vẫn không vui nổi. Bà gật đầu, nói: "Được thôi, những cái này tôi đã điều tra rồi. Cô tiếp tục nói đi."
Nhan Hoan nở nụ cười với Tiểu Thạch Đầu, lại nhìn qua Nhiêu Thiết Lan, tiếp tục nói: "Cái sự thật thứ hai mà cô tận mắt thấy là ba ngày trước đội trưởng Triệu của đội trưởng Triệu tiễn tôi về tận ký túc xá của thanh niên trí thức. Có thể là cô không biết, thím Liêu của nhà họ Liêu đã giới thiệu chúng tôi với nhau, anh ấy đã là bạn trai chính thức của tôi. Ngày đó anh ấy đến tổ thực phẩm đón tôi tan làm. Lúc đưa tôi về ký túc xá thì cách thời gian tan tầm của tổ thực phẩm chưa đến nửa tiếng, đúng bằng thời gian đi bộ từ tổ thực phẩm đến ký túc xá. Trên đường đi chúng tôi đã gặp rất nhiều người, đến ký túc xá thì tôi cũng đường đường chính chính giới thiệu cho mọi người đây là bạn trai tôi, qua vài ngày nữa sẽ đính hôn. Những điều này thì có rất nhiều người có thể làm chứng. Xin hỏi những cái này có vấn đề gì không? Tôi thường xuyên đến đội công trình, nhưng tôi thân thiết với thím Liêu nhà họ Liêu. Lúc đến luôn đi hiên ngang, những cái này thì dù là thím Liêu, Tiểu Thạch Đầu hay bạn cùng ký túc xá của tôi đều có thể làm chứng? Xin hỏi có vấn đề gì không? Sao ở trong miệng của cô lại thành tôi đi quyến rũ đàn ông rồi?"
"Chuyện này tôi cũng có thể làm chứng.". Tiểu Thạch Đầu nói to rõ ràng.
Lương Tuyết Cầm ôm vai Tiểu Thạch Đầu, cô ấy và Trần Mẫn Phân nhìn nhau, nói: "Những điều này chúng tôi đều có thể làm chứng."
Trần Mẫn Phân lạnh lùng nhìn Nhiêu Thiết Lan, tiếp lời cô ấy: "Chúng tôi đều có thể chứng minh những điều đồng chí Nhan Hoan vừa mới nói là sự thật. Chúng tôi không chỉ có thể chứng minh việc Nhan Hoan bình thường hay đến nhà thím Liêu ở đội công trình, mà chính chúng tôi cũng từng đến nhà thím Liêu. Đồng chí Nhan Hoan lương thiện, chân thành lại khéo tay, những người tiếp xúc với cô ấy đều rất thích cô ấy. Nhưng loại người như cô e là mãi mãi cũng không được trải nghiệm chuyện này."
Trần Mẫn Phân hơi khựng lại rồi nói tiếp: "Chúng tôi là bạn cùng phòng của đồng chí Nhan Hoan, hiểu rất rõ chuyện của cô ấy. Cô là cái thá gì? Chỉ nghe một chút tin đồn thất thiệt ở trong ký túc xá, lại thêm "nghe người khác nói","nghe nam thanh niên trí thức nào đó náo" mà ở bên ngoài đồn đại lung tung, dùng ngôn ngữ phỉ báng đồng chí Nhan Hoan, gây sóng gió ở điểm thanh niên trí thức và nông trường. Người như cô mới thực sự là lòng dạ ác độc, làm bại hoại tập tục và tác phong ở nông trường chúng ta."
Nhiêu Thiết Lan lập tức gấp gáp. Cô ta bắt đầu bối rối sợ hãi, nhưng cô ta cũng biết đã lên nòng rồi thì không thể rút lại được.