Bà đợi mọi người nghe hết thì quay đầu nhìn qua Nhiêu Thiết Lan: "Đồng chí Nhiêu Thiết Lan, đồng chí Tiền Chí nói hai ngày trước cô đi tìm cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy xong thì kết quả là cậu ấy ốm nặng một trận... Những câu nói đó liên quan đến đồng chí Nhan Hoan, cô có thể lặp lại những lời đó thêm một lần nữa tại đây không?"
Tay Nhiêu Thiết Lan lập tức nắm chặt lại. Dù cô ta rất vui mừng chờ mong với tình huống trước mắt, nhưng chủ nhiệm Quy lại gọi tên cô ta đầu tiên, nên trong nhất thời cô ta cũng vô cùng khẩn trương.
Quy Hồng Anh giật giật khóe môi. Bà nói: "Đồng chí Nhiêu Thiết Lan, cô yên tâm. Chỗ này có tôi, có chủ nhiệm Lưu ở đây, cho dù là cô nói cái gì thì chỉ cần là sự thật thì chúng tôi sẽ giải quyết, tuyệt đối không để xảy ra những chuyện ẩu đả. Vì vậy cô không cần cố kị gì cả. Hãy nói tất cả những chuyện lúc trước, một chữ cũng không sót là được."
Đây là ám chỉ chuyện trước đó Nhan Hoan đánh cô ta sao? Nghĩ đến cái tát kia, cùng những ấm ức trong khoảng thời gian này thì mặt Nhiêu Thiết Lan đỏ lên.
Lúc này thì ngay một bên Tiền Chí là mẹ anh ta, Quy Hồng Mai cũng lớn tiếng nói: "Nói ra đi. Cô yên tâm, chúng tôi đều ở đây, tuyệt đối không cho phép hồ ly tinh quyến rũ đàn ông kia diễu võ giương oai đâu. Không cần phải sợ cái gì cả.
Quy Hồng Anh:...
Quy Hồng Anh thực sự chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, giận dữ liếc em gái mình một cái. Nhưng Nhiêu Thiết Lan lại lập tức nhận được sự khích lệ, ngẩng đầu lên, cắn răng: "Tôi nói."
"Khoảng thời gian trước tôi nghe bên chỗ nam thanh niên trí thức nói nữ thanh niên trí thức mới đến bên này một lòng muốn trèo cao, bỏ lơ nam thanh niên trí thức. Ngày nào cô ta cũng mang bánh hoa mai tự làm chạy đến trụ sở đội công trình, chỉ tâm niệm muốn quyến rũ đàn ông đội công trình. Còn chưa được mấy ngày lại quyến rũ... cháu trai đội trưởng. Vốn đồng chí Tiền Chí đã sắp đính hôn với người khác, nhưng lại không thắng được thủ đoạn cao tay của cô ta, đã vậy cô ta còn xinh đẹp. Đồng chí Tiền Chí nhất thời bị mê hoặc nên hủy bỏ hôn ước trước đây, chỉ một lòng hướng đến cô ta."
Cô ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua Nhan Hoan, lại liếc Lương Tuyết Cầm. Cô ta nói tiếp: "Bởi vì chuyện này tôi còn bị đồng chí Nhan Hoan đánh một trận. Lúc đó đồng chí Nhan Hoan còn nói Tiền Chí là cái gì chứ, sao cô ta có thể thèm để ý... Còn nói thêm vài câu sỉ nhục tôi và cũng sỉ nhục đồng chí Tiền Chí. Ý của cô ta là sao cô ta có thể thiếu đàn ông có tiền như đồng chí Tiền Chí. Lúc đó mọi người cũng đều khuyên tôi mặc kệ đi. Tôi đi đồn thổi về người khác bị đánh thì chỉ có thể tự mình chấp nhận. Cô ta nói như thể mình liêm khiết, tôi nghĩ có khả năng là tôi thực sự hiểu lầm. Như vậy thì thôi đi."
"Sau đó không lâu thì tôi nghe người ta nói hóa ra cô ta đã sớm có đối tượng kết hôn ở thành phố Thanh Châu, năm sau sẽ kết hôn. Cô ta đã sớm được sắp xếp công việc xong xuôi ở thành phố Thanh Châu, đến đây cũng chỉ là chơi đùa thôi. Không ngờ ba ngày trước, toàn bộ người trong ký túc xá nữ thanh niên trí thức đều nhìn thấy đội trưởng đội Một của đội công trình là đội trưởng Triệu đưa Nhan Hoan về ký túc xá. Chính miệng của Nhan Hoan cũng nói là đội trưởng Triệu là bạn trai của cô ta."
"Rõ ràng cô ta đã có đối tượng ở thành phố Thanh Châu, ba mẹ đồng ý hôn sự. Không ngờ mới chạy đến nông trường một tháng, trước đó cũng không nghe đồn đại gì, chỉ thấy cô ta tuần nào cũng đưa bánh ngọt qua chỗ đội công trình, còn nhanh như vậy đã quyến rũ được đội trưởng Triệu. Sau đó tôi nghe được bên chỗ nam thanh niên trí thức nói với tôi là bởi vì cô ta bỏ đồng chí Tiền Chí. Đồng chí Tiền Chí ở bên ngoài gió lạnh một đêm, số cao bệnh nặng. Thật đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, vẻ ngoài như hồ ly tinh, quả nhiên cũng có thần khí hút đàn ông như hồ ly tinh vậy?
Đây đều là những câu gì vậy chứ? Ở đây có rất nhiều người bị lời nói của cô ta chọc giận. Ví dụ như tổ trưởng Châu thiếu chút nữa thì tức đến nhảy dựng lên, may là bị chủ nhiệm Lưu bên cạnh giữ lại.
Còn cả Trần Mẫn Phân và Lương Tuyết Cầm ở cùng phòng ký túc xá với Nhan Hoan, sắc mặt của bọn họ rất khó coi. Tiểu Thạch Đầu bên cạnh thiếu chút nữa là nhảy ngược lên, bị cô giáo của mình là Lương Tuyết Cầm giữ lại.
Mà mẹ của Tiền Chí nghe những câu này thì thù cũ hận mới nổi lên, quay đầu giận dữ trừng mắt với Nhan Hoan.
Biểu cảm của Nhan Hoan vẫn luôn rất lãnh đạm, không hề có gì thay đổi.
Quy Hồng Anh cắt lời cô ta: "Nói trọng điểm đi."