Nhan Hoan lấy ra những món quà mà mình đã chuẩn bị từ trước đưa cho bọn họ, bọn họ cũng đền đáp lại sự nhiệt tình to lớn của Nhan Hoan, ai cũng tặng cho Nhan Hoan món quà mà mình đã chuẩn bị. Cô con gái út Thanh Thanh của chú hai Triệu tặng cho Nhan Hoan một hộp vỏ sò lớn rất xinh đẹp, nói với Nhan Hoan là cô bé có rất nhiều. Thím hai Triệu thì tặng cho Nhan Hoan một hộp ngọc trai đã đục lỗ nhưng vẫn chưa xỏ, nói với Nhan Hoan: "Đều là những thứ được sản xuất trên đảo, không tính là rất tốt. Thím thấy những bộ quần áo cháu làm đều rất đẹp, có thể sẽ thích mấy thứ này thế nên đã đặc biệt mua cho cháu đó."
Giá trị của món quà này cũng không nhỏ.
Nhan Hoan vô cùng chân thành cảm ơn bọn họ.
Cô thầm nghĩ, phong cách của gia đình chú hai này và gia đình mẹ ruột của chồng cô đúng thật là một trời một vực mà.
Giao thừa năm nay trôi qua vô cùng náo nhiệt.
Có điều tuy căn nhà của nhà họ Triệu lớn nhưng cũng không chứa được nhiều người, thế nên tuy là ông Triệu và tất cả mọi người đều bảo hai người ở nhà nhưng hai người vẫn nhất quyết ở khách sạn.
Mùng một tết vẫn ở nhà họ Triệu chơi cả một ngày.
Lúc trở về vào buổi tối lại không ngờ có thể gặp mặt quân trưởng Kiều trong sảnh lớn của khách sạn.
Nhan Hoan vô cùng bất ngờ.
Quân trường Kiều nói có chút chuyện muốn nói với một mình Nhan Hoan, thế nên Nhan Hoan bảo Triệu Thành Tích chờ cô, sau đó đi cùng với quân trưởng Kiều đến một nhà hàng nhỏ trong khách sạn để ăn chút bánh ngọt.
Đang trong dịp tết, trong khách sạn cũng không có bao nhiêu người, toàn bộ nhà hàng chỉ có hai người bọn họ.
Chuyện mà quân trưởng Kiều muốn nói với Nhan Hoan chính là chuyện của Mẫn Tố Hoa và Hàn Duyên An.
Ông ấy nói với cô: "Mẹ của con c.h.ế.t là do ba, khi đó ba cũng không biết là con không sao, thế nên không có hứng thú gì với chuyện lập gia đình. Nhưng lại có rất nhiều người sẽ nhắc đến chuyện hôn nhân với ba... Mẫn Tố Hoa là vợ của một người chiến hữu của ba, người chiến hữu đó đã c.h.ế.t ngay trước mắt ba, trước khi cậu ấy nhắm mắt ba đã đồng ý với cậu ấy là sẽ giúp cậu ấy chăm sóc cho mẹ con bọn họ. Nhưng thật ra lúc đầu ngoài việc đưa tiền ra thì ba cũng không thể giúp thêm được chuyện gì cả. Sau khi mẹ con bọn họ về quê đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng tìm được đường sống từ chỗ c.h.ế.t mới có thể trốn thoát ra. Trong lòng ba rất áy náy, thế nên sau đó đã giúp bọn họ ở lại nơi đóng quân của bộ đội biên phòng. Nhưng do hộ khẩu của bọn họ có vấn đề, nếu sau này ba lại bị điều đi nơi khác thì bọn họ cũng không thể đi chung với ba được. Thế nên cuối cùng ba cứ suy nghĩ mãi, sau đó quyết định kết hôn tạm thời với bà ấy... Nhưng cuộc hôn nhân này không giống như con nghĩ. Ba tôn trọng bà ấy, cũng xem con cháu của bọn họ như con cháu của mình. Nhưng nếu con không cảm thấy thoải mái thì con cứ xem bà ấy là vợ của chiến hữu của ba và con của bạn tốt của ba là được."
Dứt lời ông ấy khẽ cười khổ.
Nếu như ông ấy biết con gái còn sống, có lẽ ông ấy sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân tạm thời này.
Nếu như có cô, ông ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận mà từ chối, sẽ không có ai ép buộc ông ấy.
Nhan Hoan nhìn ông ấy cẩn thận từng li từng tí mà giải thích cho cô.
Tuy cô đã nói với Triệu Thành Tích rằng nếu như cô chết, anh cũng không được phép tìm người khác.
Nhưng đó chỉ đơn thuần là dục vọng chiếm hữu giữa những người yêu nhau.
Nhưng cô cũng không có quyền gì để yêu cần quân trưởng Kiều không được tái hôn cả.
Thật ra ông ấy cũng không có nghĩa vụ phải giải thích những chuyện này với cô.
Cô khẽ mỉm cười với ông ấy, nói: "Không sao, con sẽ không để ý."
Nhưng cũng không nhận xét xem rốt cuộc tính chất của cuộc hôn nhân này của ông ấy là gì.
Lại sẽ càng không nói rằng mẹ của cô sẽ nghĩ gì... Cô không thể đại diện cho bất cứ ai cả.
Cô vốn còn muốn nói là mỗi người chúng ta đều có quyền sống tốt cuộc sống của mình.
Nhưng mà cũng không thể mắc nợ với ai.
Cái này có hơi phức tạp... Vẫn là bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến nhà họ Kiều.
Bảo mẫu của nhà họ Kiều là mẹ Tiền ra mở cửa.
Tối hôm trước Kiều Chấn Dự còn đặc biệt đến tìm Nhan Hoan, thế nên nhà họ Kiều đương nhiên cũng đã chuẩn bị xong các loại nghi thức chào đón Nhan Hoan và Triệu Thành Tích.
Đương nhiên Mẫn Tố Hoa cũng đã dặn dò mẹ Tiễn.
Nói với bà ấy rằng Nhan Hoan là đứa con gái duy nhất của quân trưởng Kiều, lúc trước do thất lạc bên ngoài mà đã phải chịu nhiều đau khổ. Thế nên trong chuyện mời cô và tiếp đãi cô nhất định phải tôn trọng và chu đáo, đừng để bị những tin đồn bên ngoài kia đánh lừa.