"Ba, hôm nay, hôm nay phải để cho bọn họ cút ra ngoài, nếu không con sẽ báo cảnh sát, đến trường học của các người tố cáo các người... Tiện thể nói các người quay về lật lại án sai, sẽ mang chuyện năm đó lôi ra, kẻ đã hại c.h.ế.t cậu hai của con, đám người đó đã mang cậu hai về nhà, còn lừa gạt, ngược đãi em họ của con mười bảy năm, suýt chút nữa đã bán nó đi, nuôi nó ở trong nhà ăn với uống, bây giờ nghe nói phải trả lại tài sản nhà họ Triệu cho mẹ con, thế mà ở nhà bàn bạc muốn đầu độc mẹ của con, hoặc gán cho mẹ đầu óc không rõ ràng, mang hết tất cả tài sản nắm trong tay họ... Bọn họ không cút, con sẽ không khuyên mẹ quay về, mà chỉ khuyến khích mẹ ly hôn với ba!"
Nhan Hồng An nói xong trong phòng lập tức lại ồn ào, sắc mặt Nhan Đông Hà thay đổi, sắc mặt thay đổi quát to một tiếng: "Hồng An!"
Những người khác nhảy lên càng cao hơn.
Trong lòng Nhan Hồng An như có lửa đốt, anh ấy còn chỗ nào có thể quan tâm đến bọn họ, xoay người rời khỏi cái nơi trông vô cùng náo nhiệt nhưng thực ra là tối tăm hỗn loạn này, thậm chí còn đầy ma quỷ xuất hiện trong nhà.
Anh ấy vừa đi ra ngoài, m.á.u nóng sôi trào khắp người lúc ban đầu đột nhiên lạnh đi.
Chỉ cảm thấy cả người rét run.
Chú hai của anh năm đó dẫn người thăm dò cậu hai, báo tin cậu hai bị đánh chết, là vì điều gì?
Chẳng lẽ là vì ông ta căm thù nhà tư bản bóc lột giai cấp công nhân ư?
Ông ta có thể vì một chút lợi ích mà ép c.h.ế.t cậu hai, người đã từng cho mình một công việc, đối xử tử tế với gia đình ông ta, giúp đỡ nhà ông ta không biết bao nhiêu lần, là vì tài sản khổng lồ đó của nhà họ Triệu, ông ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ, khiến cho bà ấy trở nên điên loạn để họ dễ dàng kiểm soát, đó được coi là cái gì?
Nhìn dáng vẻ của ba anh ấy bây giờ, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào ông ấy hay sao?
Nhan Hồng An không biết tại sao những suy nghĩ này lại đột nhiên hiện lên trong đầu anh ấy, chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo đến độ run lên.
Ban đầu anh ấy đối với đứa em họ nhỏ đã ngang ngược một cước đá văng người ta đi, tận hưởng hành động thẳng thừng kéo bộ mặt người ta xuống rồi giẫm lên mặt đất, nhưng lại vẫn thờ ơ.
Lúc đó anh ấy chỉ đơn giản nghĩ là cách xử lý gọn gàng khiến cho người ta dễ kiểm soát, cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Nhưng
bây giờ, anh ấy mới chợt hiểu rõ, đối phó với những người này sao có thể không tàn nhẫn, sao có thể không chuẩn xác?
Anh ấy không đánh c.h.ế.t họ, mặc kệ họ hết lần này đến lần khác quấn lấy, lăn lộn, khóc lóc om sòm, anh ấy không đau không ngứa mắng nhiếc vài câu, phía sau còn có người ba "anh trai vĩ đại không nhẫn tâm với anh chị em ruột thịt", cuối cùng kẻ vướng víu bị cắn c.h.ế.t chỉ có mẹ anh ấy và gia đình họ.
Chưa kể đến đại gia đình đó của Nhan Hồng An.
Nhan Hồng An rời đi, đối với Nhan Hoan và những người khác bên này cũng không ảnh hưởng.
Vốn dĩ Nhan Hoan nộp lên hai phương án thiết kế cho giáo sư Diêu để tham gia cuộc thi thiết kế thời trang.
Một bộ là kiểu áo được thiết kế lại từ kiểu dáng áo khoác màu xanh lá của quân đội đang thịnh hành trên toàn Trung Quốc.
Tuy rằng lấy cảm hứng từ áo khoác ngoài của quân đội, nhưng vẫn giữ nguyên hơi thở của những chiếc áo khoác ngoài trong quân đội, có điều nguyên liệu là dùng vải len, các chi tiết trên phiên bản cũng được thiết kế lại từ đầu, phẳng phiu, sành điệu, nhưng thoạt nhìn lại càng hợp mốt, thoát khỏi sự đơn giản trong những chiếc áo quân đội bản nhái của những người lao động bình thường, càng thêm hội nhập với quốc tế.
Trang phục của nam giới vẫn là áo khoác ngoài, nhưng trang phục của nữ là một chiếc váy mùa đông từ áo khoác.
Một phương án thiết kế khác chỉ có trang phục nữ.
Cũng là váy mùa đông, nhưng bỏ đi chi tiết trên váy len, thêm vào thiết kế yếu tố truyền thống, thêm cả họa tiết thêu tối màu, nó sẽ càng đoan trang, nhã nhặn hơn.
Nhan Hoan rất ưng ý hai bộ này, tạm thời không chọn được cái nào, cô cầm bản thiết kế cho Triệu Thành Tích xem, Triệu Thành Tích tuy cũng đã làm thiết kế, nhưng thật ra đối với việc này anh thực sự không thành thạo, với lại anh cảm thấy cả hai bộ đều có những nét đặc biệt và ưu điểm riêng. Anh không nói cái nào tốt hơn, trái lại anh ôm Nhan Hoan đi đến cửa hàng quốc doanh, nói: "Nếu đều thích, vậy thì làm ra cả hai bộ, một bộ tham gia cuộc thi, một bộ khác thì tự mình mặc."
Nhan Hoan cười nói: "Cả hai bộ em đều định làm cho bản thân mặc, kiểu áo khoác quân đội này, chúng ta làm ra để mặc cho dịp năm mới."
Hai người đi đến cửa hàng, ngay sau đó Nhan Hoan bận bịu với chiếc váy này vài ngày.
Bộ váy len truyền thống kia cô làm 2 cái, sau đó còn đặc biệt vẽ ra hình thêu, tìm một bậc
thầy thêu thùa về thêu tay cho cô.