Nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất phiền muộn. Anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay Nhan Hoan. Anh ta cũng không phải không có phụ nữ, nhưng vừa nghĩ đến cô là trong lòng ngứa ngáy, nhộn nhạo, vốn không cách nào từ bỏ được. Nhưng lúc này người ta đã bỏ chạy rồi, sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Cũng may anh ta có nhiều quan hệ ở Thành Châu, ra tay từ bên chỗ thanh niên trí thức, rất nhanh đã điều tra được cô đi đâu. Nhưng nông trường Hồng Tinh cách xa ngàn dặm, quả thực là anh ta đã tốn rất nhiều sức lực, còn phải tặng lễ lớn mới lấy được số điện thoại của đội trưởng nông trường bên kia.
Đội trưởng của nông trường kia là một người rất chính trực. Cũng may anh ta là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, lại có ba mẹ cô ủng hộ. Nói chuyện với người chính trực tất nhiên là phải có cách của người chính trực rồi.
Anh ta tốn rất nhiều công sức sắp xếp cách nói chuyện để có được sự đồng tình của đội trưởng nông trường, đồng ý tạm thời che dấu Nhan Hoan thông tin về người cậu bị điều đi của cô, không cho cô hưởng đãi ngộ gì tốt. Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cũng nên nếm chút sự khổ sở của những thanh niên trí thức khao khát được về thành phố.
Anh ta sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lúc này mới nói tin tức của Nhan Hoan cho Thẩm Vinh Tổ với Nhan Quế Phân, bảo bọn họ đi gọi điện thoại. Hai cái con người ngu xuẩn này, anh ta đã sớm biết mấy năm qua hai bọn họ lạnh nhạt với Nhan Hoan như thế nào. Đã vậy còn đối xử khắt khe với cô, tận tình chăm sóc những đứa con riêng của mình… Nghĩ đến những chuyện này thì anh ta thực sự tức giận.
Đến lúc này mà hai bọn họ cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của những người kia. Nếu không phải để cưới được Nhan Hoan còn cần bọn họ thì anh ta thực sự không muốn nhìn sắc mặt của đám người này.
Nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất phiền muộn. Anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay Nhan Hoan. Anh ta cũng không phải không có phụ nữ, nhưng vừa nghĩ đến cô là trong lòng ngứa ngáy, nhộn nhạo, vốn không cách nào từ bỏ được. Nhưng lúc này người ta đã bỏ chạy rồi, sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Cũng may anh ta có nhiều quan hệ ở Thành Châu, ra tay từ bên chỗ thanh niên trí thức, rất nhanh đã điều tra được cô đi đâu. Nhưng nông trường Hồng Tinh cách xa ngàn dặm, quả thực là anh ta đã tốn rất nhiều sức lực, còn phải tặng lễ lớn mới lấy được số điện thoại của đội trưởng nông trường bên kia.
Đội trưởng của nông trường kia là một người rất chính trực. Cũng may anh ta là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, lại có ba mẹ cô ủng hộ. Nói chuyện với người chính trực tất nhiên là phải có cách của người chính trực rồi.
Anh ta tốn rất nhiều công sức sắp xếp cách nói chuyện để có được sự đồng tình của đội trưởng nông trường, đồng ý tạm thời che dấu Nhan Hoan thông tin về người cậu bị điều đi của cô, không cho cô hưởng đãi ngộ gì tốt… Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cũng nên nếm chút sự khổ sở của những thanh niên trí thức khao khát được về thành phố.
Anh ta sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lúc này mới nói tin tức của Nhan Hoan cho Thẩm Vinh Tổ với Nhan Quế Phân, bảo bọn họ đi gọi điện thoại. Hai cái con người ngu xuẩn này, anh ta đã sớm biết mấy năm qua hai bọn họ lạnh nhạt với Nhan Hoan như thế nào. Đã vậy còn đối xử khắt khe với cô, tận tình chăm sóc những đứa con riêng của mình… Nghĩ đến những chuyện này thì anh ta thực sự tức giận.
Đến lúc này mà hai bọn họ cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của những người kia. Nếu không phải để cưới được Nhan Hoan còn cần bọn họ thì anh ta thực sự không muốn nhìn sắc mặt của đám người này.