Mưu Cầu Thượng Vị - ốc Lí đích Tinh Tinh
Chương 129: Sinh nở (Hạ) [Hoàn chính văn]
Size
-
+
Trong phòng sinh, sau lớp rèm mỏng là một cảnh tượng hỗn loạn. Những thứ Hoàng Hậu dặn dò đều được đưa vào sau khi đã qua kiểm tra của thái y. Lúc này Vân Tự mồ hôi đầm đìa, kiệt quệ sức lực, sắc mặt trắng bệch.
Bà đỡ thấy vậy cũng không dám ép buộc nữa: "Hoàng Hậu đã chuẩn bị chu đáo, nương nương dùng chút gì trước đi ạ."
Một khay đồ ăn nóng hổi được đưa vào, nhưng Vân Tự không ăn nổi. Nàng cũng chẳng còn tâm trí để ăn, cơn đau ở hạ thân khiến nàng chỉ muốn ngất đi cho xong. Nhưng nàng biết mình phải ăn, đến nước này rồi bất cứ điều gì có lợi cho việc sinh nở, nàng đều sẽ làm.
Nàng cố gắng nuốt thức ăn, chẳng cảm nhận được mùi vị gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đàm Viên Sơ vẫn ở trong phòng sinh, thấy Vân Tự đau đớn quằn quại, sắc mặt hắn càng thêm u ám, khiến các bà đỡ không dám thở mạnh. Họ phải cẩn thận quan sát từng biểu hiện của nương nương, may mắn là nương nương rất phối hợp, khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Khi Vân Tự được dìu nằm lại trên giường, nàng cảm thấy như mình vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh. Cơn đau khiến đầu óc nàng choáng váng, không còn tỉnh táo. Nàng nắm chặt tay áo Đàm Viên Sơ khóc nức nở.
Hàm răng nàng run lên.
Những ai chưa từng trải qua chuyện này, dù nghe kể nhiều đến đâu cũng vô ích.
Thấy thời gian đã đến, các bà đỡ nhìn nhau có chút lúng túng. Cuối cùng, một người run rẩy lên tiếng: "Hoàng thượng, nương nương sắp sinh rồi, người nên ra ngoài ạ."
Thời nay vì kiêng kỵ, người ta cho rằng việc nhìn thấy máu huyết khi nữ nhân sinh nở là điều xui xẻo, nên họ không dám để Hoàng Thượng ở lại phòng sinh lâu.
Vân Tự ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ nghe thấy bà đỡ mời Đàm Viên Sơ ra ngoài. Lý trí còn sót lại khiến nàng buông lỏng tay áo Đàm Viên Sơ.Nàng nằm trên giường yếu ớt và chật vật, con đường phía trước mịt mờ. Ngoài tấm rèm Hứa Thuận Phúc nghe thấy lời bà đỡ, liền vội vàng mời Hoàng Thượng ra ngoài. Đàm Viên Sơ nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt các bà đỡ, biết nếu mình ở lại đây chỉ càng tăng thêm áp lực, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hắn nắm tay Vân Tự, cúi người lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, thanh âm trầm thấp: "Trẫm muốn Hi tu dung mẫu tử bình an."
Căn phòng bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Vân Tự. Một lúc lâu sau, bà đỡ mới cung kính đáp: "Nô tỳ nhất định dốc hết sức."
Đàm Viên Sơ cuối cùng vẫn phải bước ra khỏi phòng sinh. Phút cuối cùng trước khi rời đi, hắn ngoái đầu nhìn lại nữ tử nằm trên giường. Đôi mắt hạnh long lanh ướt lệ phảng phất như đang nhìn hắn. Cách một khoảng cách cùng màn hơi nước mờ ảo, hắn vẫn thấy rõ vẻ sợ hãi trong đáy mắt nàng.
Theo bản năng, Đàm Viên Sơ muốn quay trở lại, nhưng Hứa Thuận Phúc vội vàng ngăn cản: "Hoàng Thượng, không được ạ!"
Cửa phòng sinh lại khép chặt. Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng đã bước ra ngoài. Gió đêm lạnh buốt thổi qua khiến hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng. Đàm Viên Sơ mới chợt nhận ra, không biết từ khi nào hắn đã căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Trong sân chúng phi tần đang đứng chật kín. Có Hoàng Hậu tọa trấn nên không hề có chút hỗn loạn nào. Khi thấy Hoàng Thượng nhíu chặt mày, như hận không thể quay trở lại phòng sinh, tất cả đều im lặng.
Chứng kiến sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho Hi tu dung, rồi lại thấy cảnh tượng này, họ đều chết lặng.
Trong lòng họ dâng lên nỗi hụt hẫng, nhưng họ cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Hoàng Hậu tiến đến gần Hoàng Thượng, gió lạnh khiến nàng ấy ho khan một tiếng, rồi nhỏ giọng an ủi: "Hi tu dung cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu."
Đàm Viên Sơ cố gắng lấy lại bình tĩnh, mím chặt môi, trên mặt không còn vẻ thờ ơ như mọi khi.
Hắn đứng dưới mái hiên nơi gần phòng sinh nhất, nhưng không bước vào.
Thật ra ngoài sân có kê ghế, nhưng Đàm Viên Sơ không hề nhìn đến, có lẽ hắn căn bản không để ý đến điều đó.
Trong phòng sinh mọi người bận rộn lau mồ hôi, theo dõi sắc mặt, đưa nước ấm và khăn sạch cho Vân Tự. Ngoài rèm, thái y túc trực chờ sẵn. Vân Tự vẫn đau đến ướt đẫm mồ hôi, nàng nghe thấy bà đỡ nói, muốn phối hợp nhưng lại không thể.
Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nghe thấy bà đỡ báo nước ối đã vỡ, giục nàng rặn.
Nàng nắm chặt tấm gấm trải giường, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh trên cổ nổi lên, đầu ngửa ra sau. Nàng cắn chặt răng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, cảm giác đau đớn như xé toạc ở hạ thân khiến nàng không kìm được tiếng khóc.
Nàng biết khóc chỉ càng thêm tốn sức, nhưng nàng không thể kiểm soát được.
Ở gian ngoài, nghe thấy tiếng khóc không ngừng của nàng cùng tiếng thúc giục của bà đỡ, Thu Viện quỳ bên cạnh nương nương chăm chú quan sát mọi động tác của các bà đỡ, không dám lơ là.
Nàng ấy sợ có người gian lận.
Nàng ấy không dám lơ là, khi thấy nương nương đau đớn vật vã, không khỏi nhíu chặt mày.
Bà đỡ cũng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, biết rõ nương nương lúc này đau đến mức ý thức mơ hồ, liền lớn tiếng nói: "Nương nương thai vị rất thuận, xin nương nương cố thêm chút sức nữa!"
Cảnh tượng trong phòng sinh thật sự khó coi. Tấm gấm chỉ che được nửa người trên của Vân Tự, nửa người dưới lộ ra bên ngoài, hai chân nàng đau đến mềm nhũn nhưng vẫn phải cố gắng cử động. Máu tươi không ngừng chảy xuống, bà đỡ nắm chặt chân nàng liên tục quan sát.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, Vân Tự mơ hồ nhớ có người nhét sâm phiến vào miệng nàng bắt nàng cắn chặt, sợ nàng đau quá cắn phải lưỡi. Cơn đau khiến nàng ngất đi một lúc, sau mới nghe thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ.
Nàng cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, theo bản năng thả lỏng cơ thể.
Nàng vừa buông lỏng, cả người mềm nhũn, bà đỡ hoảng hốt: "Nương nương?!"
Thu Viện cũng giật mình. Nàng ấy không ngờ vừa nghe thấy bà đỡ nói nhìn thấy đầu tiểu hoàng tử, nương nương bên này đã kiệt sức. Nàng ấy vội vàng vỗ vỗ mặt Vân Tự, hoảng sợ gọi: "Nương nương tỉnh lại!"
Các bà đỡ đều kinh hãi nhìn nhau, có người nhỏ giọng nói: "Cử người đi hỏi Hoàng Thượng, nếu... nên bảo vệ ai."
Thu Viện nghe thấy lời này, nàng ấy giương mắt nhìn về phía ma ma nói chuyện. Ai cũng biết Hoàng Thượng coi trọng huyết mạch, khi hỏi câu này, thật ra đã không còn lựa chọn nào khác.
Ma ma bị nhìn như vậy, vẻ mặt chua xót, bà ta cũng hết cách rồi.
Ngoài phòng sinh chỉ nghe thấy bên trong hỗn loạn. Sắc mặt Đàm Viên Sơ đại biến. Bỗng có người từ trong điện chạy ra, chưa kịp đứng vững đã "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Đàm Viên Sơ. Hoàng Hậu đứng phía sau Đàm Viên Sơ, thấy rõ ràng nam nhân lúc này dường như sắp ngã quỵ.
Cung nữ kinh hãi, lắp bắp bẩm báo: "Ma ma... ma ma bảo nô tỳ hỏi Hoàng Thượng, nếu có bất trắc... nên bảo vệ nương nương hay bảo vệ hoàng tử?"
Gần như ngay khi nàng ta dứt lời, cửa phòng sinh đã bật mở. Cung nữ ngơ ngác ngẩng đầu, trước mắt không còn bóng dáng Hoàng Thượng đâu nữa, chỉ thấy Hoàng Hậu nương nương đứng đó.
Hoàng Hậu dường như đã đoán trước được điều này, thở dài nhìn cung nữ: "Đứng dậy đi."
Không ai ngờ Đàm Viên Sơ lại xông vào phòng sinh. Người hắn lạnh toát, bước vào cũng không nhìn ai, mọi người chỉ thấy hắn sải hai bước đến trước mặt Vân Tự, gọi tên nàng.
Hắn đè thấp giọng, quay lưng về phía mọi người, không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Một chén thuốc được đưa tới, Đàm Viên Sơ nâng cằm Vân Tự ép nàng há miệng. Khi nước thuốc sắp trào ra, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng, mặc kệ đây là phòng sinh, mọi người đều nghe thấy giọng hắn run rẩy: "A Tự, tỉnh lại!"
Nữ nhân mang thai không được đụng nước lạnh, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Một chiếc khăn thấm nước lạnh được đặt lên mặt Vân Tự. Cái lạnh khiến nàng khó nhọc mở mắt.
Thật ra Vân Tự đã nghe thấy Đàm Viên Sơ gọi nàng. Khi nghe thấy giọng hắn, trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Đàm Viên Sơ bất chấp tất cả mà xông vào phòng sinh lúc này?
Vân Tự không dám nghĩ. Nàng chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại, nàng không thể ngủ!
Nàng cố gắng mở mắt nhưng không thể. Nàng vẫn chưa tỉnh táo, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Khi cảm nhận được cái lạnh đột ngột, nàng như bắt được tia sáng le lói, cố gắng mở mắt ra. Đập vào mi mắt nàng là nam nhân trước mặt, hắn cúi đầu ngay khi nàng mở mắt.
Nhưng Vân Tự nhìn rõ ràng, đáy mắt hắn dường như có chút đỏ hoe.
Chén thuốc có tác dụng, tứ chi Vân Tự dần hồi phục sức lực. Nàng nghe thấy Đàm Viên Sơ tiếp tục gọi: "... A Tự, tỉnh lại đi..."
Thanh âm hắn nghẹn ngào nói với nàng: "Nếu... nếu... còn có đại hoàng tử..."
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy khó khăn khi nói ra những lời này.
Hài tử mà hắn ngày đêm mong đợi, thậm chí cả đại hoàng tử mà hắn luôn coi trọng cũng phải nhường đường. Nhưng khi xông vào phòng sinh, sự lựa chọn của hắn đã rất rõ ràng.
Hắn hiểu vì sao mình luôn tâm tâm niệm niệm đứa trẻ này, bởi vì đây là hài tử của nàng.
Phải lựa chọn một trong hai. Vậy thì hắn chọn nàng.
Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ mới tìm lại được giọng nói, hắn hứa với nàng như lúc trước khi bước vào phòng sinh: "A Tự đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu."
Vân Tự hiểu ý hắn, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, cảm xúc hỗn độn trong lòng khiến nàng khóc nức nở, lắc đầu với Đàm Viên Sơ.
Nhưng lần này, Đàm Viên Sơ lại làm ngơ trước lời cầu xin của nàng.
Cơn đau ở hạ thân vẫn kéo dài, nhưng tứ chi Vân Tự bỗng dâng lên một luồng sức mạnh, khiến nàng không dám lơ là. Nàng biết mình không còn đường lui, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, cho dù có thể tỉnh lại, nàng cũng không thể chấp nhận kết quả đó.
Có người nắm lấy tay nàng, Vân Tự vừa khóc vừa mắng: "... Chàng... khốn kiếp..."
Nàng biết hắn đang ép nàng.
Hắn biết rõ nàng coi trọng hài tử trong bụng đến nhường nào, sao có thể chịu đựng được lời nói của hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng mắng Đàm Viên Sơ, nhưng hắn dường như không nghe thấy, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng: "Để ta tàn nhẫn lần này."
Cơn đau kéo dài rất lâu, rất lâu, lâu đến mức Vân Tự cảm thấy nó sẽ không bao giờ kết thúc. Bỗng nhiên hạ thân co rút dữ dội, đau đến mức sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng không kìm được tiếng kêu thảm thiết, nhưng sau cơn đau này, lại như có chút nhẹ nhõm.
Nhưng lần này Vân Tự không dám lơ là nữa, cho đến khi nghe thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ: "Ra rồi!"
"Sinh rồi! Sinh rồi! Nương nương sinh hạ hoàng tử!"
Ngay sau đó, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ vang lên trong phòng, tiếng khóc to và dồn dập như thể đã bị nghẹn lại từ lâu.
Mọi người đều vui mừng vì hoàng tử ra đời.
Nhưng không ai chú ý đến một góc phòng sinh, có người vẫn luôn căng thẳng, đến khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mới bỗng nhiên hoàn hồn. Hắn lảo đảo, có người kịp thời đỡ lấy hắn. Trong nháy mắt hắn lấy lại bình tĩnh.
Tay kia vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhưng Đàm Viên Sơ không kìm được mà nắm chặt lấy tay nàng.
Vân Tự nhìn thấy liền bắt lấy tay hắn. Thanh âm nàng khàn khàn: "... Người hù dọa thần thiếp."
Nước mắt và mồ hôi hòa lẫn trên mặt nàng trông thật chật vật, nhưng hắn không thấy, chỉ đau lòng hôn lên môi nàng, khàn giọng nói: "Là ta không tốt."
Hắn xin lỗi nàng, dường như thừa nhận những lời lúc nãy chỉ là để dọa nàng.
Nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, những lời Đàm Viên Sơ nói lúc đó đều là thật.
Nàng không biết hắn đã chuẩn bị từ bao giờ. Đức phi mất đã hơn nửa năm, nàng từng nghi hoặc, tiểu công chúa đã có nơi nương tựa, sao Hoàng Thượng lại quên mất đại hoàng tử.
Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu, thì ra hắn vẫn luôn chừa cho nàng một đường lui.
Trong lòng Vân Tự dâng lên những cảm xúc khó tả, khiến chóp mũi nàng cay cay. Nàng nhắm mắt lại không để ai nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt. Cả người nàng tràn ngập sự mệt mỏi, nói với hắn: "thần thiếp mệt quá, muốn ngủ một lát."
Hắn vén những sợi tóc đen ướt đẫm của nàng, khẽ nói: "Ngủ đi, ta ở đây với nàng."
Lúc này, ánh sáng đã le lói nơi chân trời, những tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu vào trong điện qua khung cửa sổ, xua tan màn sương mờ ảo. Ánh nắng chan hòa trên người nàng, cũng dừng lại trên đôi tay đan vào nhau của hai người.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bà đỡ thấy vậy cũng không dám ép buộc nữa: "Hoàng Hậu đã chuẩn bị chu đáo, nương nương dùng chút gì trước đi ạ."
Một khay đồ ăn nóng hổi được đưa vào, nhưng Vân Tự không ăn nổi. Nàng cũng chẳng còn tâm trí để ăn, cơn đau ở hạ thân khiến nàng chỉ muốn ngất đi cho xong. Nhưng nàng biết mình phải ăn, đến nước này rồi bất cứ điều gì có lợi cho việc sinh nở, nàng đều sẽ làm.
Nàng cố gắng nuốt thức ăn, chẳng cảm nhận được mùi vị gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đàm Viên Sơ vẫn ở trong phòng sinh, thấy Vân Tự đau đớn quằn quại, sắc mặt hắn càng thêm u ám, khiến các bà đỡ không dám thở mạnh. Họ phải cẩn thận quan sát từng biểu hiện của nương nương, may mắn là nương nương rất phối hợp, khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Khi Vân Tự được dìu nằm lại trên giường, nàng cảm thấy như mình vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh. Cơn đau khiến đầu óc nàng choáng váng, không còn tỉnh táo. Nàng nắm chặt tay áo Đàm Viên Sơ khóc nức nở.
Hàm răng nàng run lên.
Những ai chưa từng trải qua chuyện này, dù nghe kể nhiều đến đâu cũng vô ích.
Thấy thời gian đã đến, các bà đỡ nhìn nhau có chút lúng túng. Cuối cùng, một người run rẩy lên tiếng: "Hoàng thượng, nương nương sắp sinh rồi, người nên ra ngoài ạ."
Thời nay vì kiêng kỵ, người ta cho rằng việc nhìn thấy máu huyết khi nữ nhân sinh nở là điều xui xẻo, nên họ không dám để Hoàng Thượng ở lại phòng sinh lâu.
Vân Tự ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ nghe thấy bà đỡ mời Đàm Viên Sơ ra ngoài. Lý trí còn sót lại khiến nàng buông lỏng tay áo Đàm Viên Sơ.Nàng nằm trên giường yếu ớt và chật vật, con đường phía trước mịt mờ. Ngoài tấm rèm Hứa Thuận Phúc nghe thấy lời bà đỡ, liền vội vàng mời Hoàng Thượng ra ngoài. Đàm Viên Sơ nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt các bà đỡ, biết nếu mình ở lại đây chỉ càng tăng thêm áp lực, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hắn nắm tay Vân Tự, cúi người lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, thanh âm trầm thấp: "Trẫm muốn Hi tu dung mẫu tử bình an."
Căn phòng bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Vân Tự. Một lúc lâu sau, bà đỡ mới cung kính đáp: "Nô tỳ nhất định dốc hết sức."
Đàm Viên Sơ cuối cùng vẫn phải bước ra khỏi phòng sinh. Phút cuối cùng trước khi rời đi, hắn ngoái đầu nhìn lại nữ tử nằm trên giường. Đôi mắt hạnh long lanh ướt lệ phảng phất như đang nhìn hắn. Cách một khoảng cách cùng màn hơi nước mờ ảo, hắn vẫn thấy rõ vẻ sợ hãi trong đáy mắt nàng.
Theo bản năng, Đàm Viên Sơ muốn quay trở lại, nhưng Hứa Thuận Phúc vội vàng ngăn cản: "Hoàng Thượng, không được ạ!"
Cửa phòng sinh lại khép chặt. Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng đã bước ra ngoài. Gió đêm lạnh buốt thổi qua khiến hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng. Đàm Viên Sơ mới chợt nhận ra, không biết từ khi nào hắn đã căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Trong sân chúng phi tần đang đứng chật kín. Có Hoàng Hậu tọa trấn nên không hề có chút hỗn loạn nào. Khi thấy Hoàng Thượng nhíu chặt mày, như hận không thể quay trở lại phòng sinh, tất cả đều im lặng.
Chứng kiến sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho Hi tu dung, rồi lại thấy cảnh tượng này, họ đều chết lặng.
Trong lòng họ dâng lên nỗi hụt hẫng, nhưng họ cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Hoàng Hậu tiến đến gần Hoàng Thượng, gió lạnh khiến nàng ấy ho khan một tiếng, rồi nhỏ giọng an ủi: "Hi tu dung cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu."
Đàm Viên Sơ cố gắng lấy lại bình tĩnh, mím chặt môi, trên mặt không còn vẻ thờ ơ như mọi khi.
Hắn đứng dưới mái hiên nơi gần phòng sinh nhất, nhưng không bước vào.
Thật ra ngoài sân có kê ghế, nhưng Đàm Viên Sơ không hề nhìn đến, có lẽ hắn căn bản không để ý đến điều đó.
Trong phòng sinh mọi người bận rộn lau mồ hôi, theo dõi sắc mặt, đưa nước ấm và khăn sạch cho Vân Tự. Ngoài rèm, thái y túc trực chờ sẵn. Vân Tự vẫn đau đến ướt đẫm mồ hôi, nàng nghe thấy bà đỡ nói, muốn phối hợp nhưng lại không thể.
Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nghe thấy bà đỡ báo nước ối đã vỡ, giục nàng rặn.
Nàng nắm chặt tấm gấm trải giường, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh trên cổ nổi lên, đầu ngửa ra sau. Nàng cắn chặt răng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, cảm giác đau đớn như xé toạc ở hạ thân khiến nàng không kìm được tiếng khóc.
Nàng biết khóc chỉ càng thêm tốn sức, nhưng nàng không thể kiểm soát được.
Ở gian ngoài, nghe thấy tiếng khóc không ngừng của nàng cùng tiếng thúc giục của bà đỡ, Thu Viện quỳ bên cạnh nương nương chăm chú quan sát mọi động tác của các bà đỡ, không dám lơ là.
Nàng ấy sợ có người gian lận.
Nàng ấy không dám lơ là, khi thấy nương nương đau đớn vật vã, không khỏi nhíu chặt mày.
Bà đỡ cũng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, biết rõ nương nương lúc này đau đến mức ý thức mơ hồ, liền lớn tiếng nói: "Nương nương thai vị rất thuận, xin nương nương cố thêm chút sức nữa!"
Cảnh tượng trong phòng sinh thật sự khó coi. Tấm gấm chỉ che được nửa người trên của Vân Tự, nửa người dưới lộ ra bên ngoài, hai chân nàng đau đến mềm nhũn nhưng vẫn phải cố gắng cử động. Máu tươi không ngừng chảy xuống, bà đỡ nắm chặt chân nàng liên tục quan sát.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, Vân Tự mơ hồ nhớ có người nhét sâm phiến vào miệng nàng bắt nàng cắn chặt, sợ nàng đau quá cắn phải lưỡi. Cơn đau khiến nàng ngất đi một lúc, sau mới nghe thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ.
Nàng cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, theo bản năng thả lỏng cơ thể.
Nàng vừa buông lỏng, cả người mềm nhũn, bà đỡ hoảng hốt: "Nương nương?!"
Thu Viện cũng giật mình. Nàng ấy không ngờ vừa nghe thấy bà đỡ nói nhìn thấy đầu tiểu hoàng tử, nương nương bên này đã kiệt sức. Nàng ấy vội vàng vỗ vỗ mặt Vân Tự, hoảng sợ gọi: "Nương nương tỉnh lại!"
Các bà đỡ đều kinh hãi nhìn nhau, có người nhỏ giọng nói: "Cử người đi hỏi Hoàng Thượng, nếu... nên bảo vệ ai."
Thu Viện nghe thấy lời này, nàng ấy giương mắt nhìn về phía ma ma nói chuyện. Ai cũng biết Hoàng Thượng coi trọng huyết mạch, khi hỏi câu này, thật ra đã không còn lựa chọn nào khác.
Ma ma bị nhìn như vậy, vẻ mặt chua xót, bà ta cũng hết cách rồi.
Ngoài phòng sinh chỉ nghe thấy bên trong hỗn loạn. Sắc mặt Đàm Viên Sơ đại biến. Bỗng có người từ trong điện chạy ra, chưa kịp đứng vững đã "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Đàm Viên Sơ. Hoàng Hậu đứng phía sau Đàm Viên Sơ, thấy rõ ràng nam nhân lúc này dường như sắp ngã quỵ.
Cung nữ kinh hãi, lắp bắp bẩm báo: "Ma ma... ma ma bảo nô tỳ hỏi Hoàng Thượng, nếu có bất trắc... nên bảo vệ nương nương hay bảo vệ hoàng tử?"
Gần như ngay khi nàng ta dứt lời, cửa phòng sinh đã bật mở. Cung nữ ngơ ngác ngẩng đầu, trước mắt không còn bóng dáng Hoàng Thượng đâu nữa, chỉ thấy Hoàng Hậu nương nương đứng đó.
Hoàng Hậu dường như đã đoán trước được điều này, thở dài nhìn cung nữ: "Đứng dậy đi."
Không ai ngờ Đàm Viên Sơ lại xông vào phòng sinh. Người hắn lạnh toát, bước vào cũng không nhìn ai, mọi người chỉ thấy hắn sải hai bước đến trước mặt Vân Tự, gọi tên nàng.
Hắn đè thấp giọng, quay lưng về phía mọi người, không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Một chén thuốc được đưa tới, Đàm Viên Sơ nâng cằm Vân Tự ép nàng há miệng. Khi nước thuốc sắp trào ra, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng, mặc kệ đây là phòng sinh, mọi người đều nghe thấy giọng hắn run rẩy: "A Tự, tỉnh lại!"
Nữ nhân mang thai không được đụng nước lạnh, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Một chiếc khăn thấm nước lạnh được đặt lên mặt Vân Tự. Cái lạnh khiến nàng khó nhọc mở mắt.
Thật ra Vân Tự đã nghe thấy Đàm Viên Sơ gọi nàng. Khi nghe thấy giọng hắn, trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Đàm Viên Sơ bất chấp tất cả mà xông vào phòng sinh lúc này?
Vân Tự không dám nghĩ. Nàng chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại, nàng không thể ngủ!
Nàng cố gắng mở mắt nhưng không thể. Nàng vẫn chưa tỉnh táo, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Khi cảm nhận được cái lạnh đột ngột, nàng như bắt được tia sáng le lói, cố gắng mở mắt ra. Đập vào mi mắt nàng là nam nhân trước mặt, hắn cúi đầu ngay khi nàng mở mắt.
Nhưng Vân Tự nhìn rõ ràng, đáy mắt hắn dường như có chút đỏ hoe.
Chén thuốc có tác dụng, tứ chi Vân Tự dần hồi phục sức lực. Nàng nghe thấy Đàm Viên Sơ tiếp tục gọi: "... A Tự, tỉnh lại đi..."
Thanh âm hắn nghẹn ngào nói với nàng: "Nếu... nếu... còn có đại hoàng tử..."
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy khó khăn khi nói ra những lời này.
Hài tử mà hắn ngày đêm mong đợi, thậm chí cả đại hoàng tử mà hắn luôn coi trọng cũng phải nhường đường. Nhưng khi xông vào phòng sinh, sự lựa chọn của hắn đã rất rõ ràng.
Hắn hiểu vì sao mình luôn tâm tâm niệm niệm đứa trẻ này, bởi vì đây là hài tử của nàng.
Phải lựa chọn một trong hai. Vậy thì hắn chọn nàng.
Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ mới tìm lại được giọng nói, hắn hứa với nàng như lúc trước khi bước vào phòng sinh: "A Tự đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu."
Vân Tự hiểu ý hắn, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, cảm xúc hỗn độn trong lòng khiến nàng khóc nức nở, lắc đầu với Đàm Viên Sơ.
Nhưng lần này, Đàm Viên Sơ lại làm ngơ trước lời cầu xin của nàng.
Cơn đau ở hạ thân vẫn kéo dài, nhưng tứ chi Vân Tự bỗng dâng lên một luồng sức mạnh, khiến nàng không dám lơ là. Nàng biết mình không còn đường lui, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, cho dù có thể tỉnh lại, nàng cũng không thể chấp nhận kết quả đó.
Có người nắm lấy tay nàng, Vân Tự vừa khóc vừa mắng: "... Chàng... khốn kiếp..."
Nàng biết hắn đang ép nàng.
Hắn biết rõ nàng coi trọng hài tử trong bụng đến nhường nào, sao có thể chịu đựng được lời nói của hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng mắng Đàm Viên Sơ, nhưng hắn dường như không nghe thấy, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng: "Để ta tàn nhẫn lần này."
Cơn đau kéo dài rất lâu, rất lâu, lâu đến mức Vân Tự cảm thấy nó sẽ không bao giờ kết thúc. Bỗng nhiên hạ thân co rút dữ dội, đau đến mức sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng không kìm được tiếng kêu thảm thiết, nhưng sau cơn đau này, lại như có chút nhẹ nhõm.
Nhưng lần này Vân Tự không dám lơ là nữa, cho đến khi nghe thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ: "Ra rồi!"
"Sinh rồi! Sinh rồi! Nương nương sinh hạ hoàng tử!"
Ngay sau đó, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ vang lên trong phòng, tiếng khóc to và dồn dập như thể đã bị nghẹn lại từ lâu.
Mọi người đều vui mừng vì hoàng tử ra đời.
Nhưng không ai chú ý đến một góc phòng sinh, có người vẫn luôn căng thẳng, đến khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mới bỗng nhiên hoàn hồn. Hắn lảo đảo, có người kịp thời đỡ lấy hắn. Trong nháy mắt hắn lấy lại bình tĩnh.
Tay kia vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhưng Đàm Viên Sơ không kìm được mà nắm chặt lấy tay nàng.
Vân Tự nhìn thấy liền bắt lấy tay hắn. Thanh âm nàng khàn khàn: "... Người hù dọa thần thiếp."
Nước mắt và mồ hôi hòa lẫn trên mặt nàng trông thật chật vật, nhưng hắn không thấy, chỉ đau lòng hôn lên môi nàng, khàn giọng nói: "Là ta không tốt."
Hắn xin lỗi nàng, dường như thừa nhận những lời lúc nãy chỉ là để dọa nàng.
Nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, những lời Đàm Viên Sơ nói lúc đó đều là thật.
Nàng không biết hắn đã chuẩn bị từ bao giờ. Đức phi mất đã hơn nửa năm, nàng từng nghi hoặc, tiểu công chúa đã có nơi nương tựa, sao Hoàng Thượng lại quên mất đại hoàng tử.
Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu, thì ra hắn vẫn luôn chừa cho nàng một đường lui.
Trong lòng Vân Tự dâng lên những cảm xúc khó tả, khiến chóp mũi nàng cay cay. Nàng nhắm mắt lại không để ai nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt. Cả người nàng tràn ngập sự mệt mỏi, nói với hắn: "thần thiếp mệt quá, muốn ngủ một lát."
Hắn vén những sợi tóc đen ướt đẫm của nàng, khẽ nói: "Ngủ đi, ta ở đây với nàng."
Lúc này, ánh sáng đã le lói nơi chân trời, những tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu vào trong điện qua khung cửa sổ, xua tan màn sương mờ ảo. Ánh nắng chan hòa trên người nàng, cũng dừng lại trên đôi tay đan vào nhau của hai người.
HOÀN CHÍNH VĂN