Giang Tư Nguyệt cau mày hỏi: "Sao tim ngươi đập nhanh thế? Ngươi không khỏe đúng không? Mặt cũng đỏ nữa!"
"Không... Không sao, một lát nữa là ổn thôi." Thời Tẫn vội vàng nói.
Nói xong thì cậu ấy nhanh chóng lau tay, cầm đũa gắp một con sò lụa để che giấu, bắt đầu ăn.
Giang Tư Nguyệt lau tay xong, nhìn cậu ấy nghiêm túc nói: "Tim đập nhanh như vậy là không bình thường, khi nào rảnh ngươi nên đi tìm đại phu xem, lỡ như thân thể có vấn đề thì phải làm sao."
Cậu ta nghĩ không chỉ Thời Tẫn, mà chính cậu ta cũng có triệu chứng này, cũng phải đi kiểm tra mới được! Không thể giấu bệnh sợ thuốc.
Thời Tẫn thì trợn mắt nhìn Giang Tư Nguyệt, cậu ấy không nghe nhầm chứ, Giang Tư Nguyệt bảo cậu ấy đi khám bệnh?
Cậu ấy chỉ... Chỉ vì ngượng nên tim mới đập nhanh như vậy thôi, sao có thể là bị bệnh được!
Giang Tư Nguyệt đang đùa cậu ấy sao?
Cậu ấy nhìn Giang Tư Nguyệt đánh giá một lượt thì thấy cậu ta mặt mày nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa khiến Thời Tẫn càng cảm thấy khó hiểu.
Giang Tư Nguyệt... Cậu ta... Ngay cả chuyện này cũng không biết sao?
Trên đời này sao lại có người không biết chuyện này chứ? Cậu ta đâu phải là hài tử ba bốn tuổi.
Giang Tư Nguyệt tiếp tục nghiêm túc nói: "Thật đấy, chắc chắn phải đi kiểm tra sớm! Đừng giấu bệnh sợ thuốc."
Thời Tẫn gật đầu, vẻ mặt khó tả.
Giang Tư Nguyệt thầm gật đầu, ngày mai cậu ta sẽ đi kiểm tra.
Lúc cậu ta đưa ra quyết định thì cậu ta hơi quay đầu nhìn vành tai trắng hồng của Thời Tẫn, dưới ánh nến, còn có thể lờ mờ nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên đó.
Cậu ta nghĩ, Thời Tẫn đẹp trai thật, ngay cả những chỗ như thế này cũng đẹp và đáng yêu giống như một nữ hài tử vậy.
Nhìn mãi nhìn mãi, cậu ta không khỏi ngẩn người.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới cảm thấy không ổn, n.g.ự.c cậu ta như có con vật gì đó đang đập mạnh, nhanh và mạnh.
Cậu ta cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, bởi vì cậu ta nhìn thấy vành tai trắng nõn của Thời Tẫn, thế mà... Thế mà lại muốn... Muốn há miệng ngậm lấy, cậu ta thực sự bị đập choáng váng đầu óc rồi.
Nhưng loại ý nghĩ này lại hoàn toàn không dừng lại được, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng khi cậu ta ma xui quỷ khiến tiến lại gần cổ Thời Tẫn để vành tai sắp chạm đến miệng cậu ta thì đột nhiên biến mất không thấy, thay vào đó là chiếc cằm trắng nõn của Thời Tẫn.
Nhìn gần như vậy, cậu ta mới phát hiện ra thì ra dưới môi Thời Tẫn lại ẩn giấu một nốt ruồi đen nhỏ xíu, nếu không tiến lại gần nhìn, hoàn toàn không phát hiện ra.
Nhìn nốt ruồi đen nhỏ xíu kia, đột nhiên cậu ta lại cảm thấy dường như nó còn đẹp hơn cả vành tai.
Thời Tẫn ngây ngốc nhìn cái đầu đang tiến đến trước mặt mình, cậu ấy không dám lên tiếng, cậu ấy thầm nghĩ, Giang Tư Nguyệt đang làm gì vậy?
Sao đột nhiên lại đến gần cậu ấy như vậy?
Có phải là uống say rồi không?
Không! Không đúng! Bọn họ đâu có uống rượu đâu.
Cậu ấy cố gắng phớt lờ sự căng thẳng trong lòng mình, khó khăn nuốt nước bọt, sợ làm kinh động đến người trước mặt.
Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên dải băng đen trên đầu Giang Tư Nguyệt.
Cậu ấy thầm nghĩ, con báo đốm thêu trên dải băng này trông thật uyển chuyển, giống như nhân vật Cảnh Phóng do Giang Tư Nguyệt diễn, vừa nhạy bén vừa uy nghiêm.
Cậu ấy đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy cái đầu trước mặt chợt ngẩng lên tiến lại gần cậu ấy, sau đó cằm cậu ấy lập tức cảm nhận được một luồng hơi ấm, luồng hơi ấm đó thoáng chốc rồi biến mất.
Thời Tẫn há hốc mồm, Giang Tư Nguyệt thực sự uống say rồi sao? Chắc chắn là ở nhà uống rất nhiều rượu rồi mới đến đây! Nếu không... Nếu không sao lại... Lại hôn... Hôn cậu ấy chứ? Hay là... Hay là... Cậu ấy... Cậu ấy bị dị ứng rồi?
Đúng vậy, có thể là bị dị ứng rồi, Giang Tư Nguyệt đã nói nếu ăn hải sản bị dị ứng thì đầu óc sẽ choáng váng.
Trong đầu cậu ấy có đủ loại suy đoán ùa đến. Mà Giang Tư Nguyệt sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cậu ta đang làm gì vậy?
Cậu ta điên rồi sao?
Xem ra bệnh điên này của cậu ta còn không nhẹ! Ma xui quỷ khiến thế nào lại đi hôn Thời Tẫn! Trời ạ! Cậu ta đang nghĩ gì vậy?
Hơn nữa hôn xong, sao tim lại đập nhanh và mạnh hơn thế này!
Cậu ta không khỏi nghĩ, hành động kỳ lạ của cậu ta có phải là do bệnh điên này của cậu ta gây ra không.
Vừa rồi đầu óc cậu ta hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến, nhìn thấy nốt ruồi đen nhỏ xíu kia thì hoàn toàn không thể rời mắt, nhất thời không nhịn được đã... Đã làm ra chuyện mất hết lương tâm này.
Không phải là mất hết lương tâm sao!
Đây là chẳng phải cậu ta… Cậu ta đang trêu chọc người ta sao!
Cậu ta xoa huyệt thái dương, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, quay đầu muốn xin lỗi Thời Tẫn nhưng lại nhìn thấy nguồn cơn tội lỗi, chính là vành tai khiến cậu ta mê muội đầu tiên.
Cậu ta nhắm mắt lại, cố gắng vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu mình.
Một lúc lâu sau, Giang Tư Nguyệt mới mở lời: "Cái đó, cái đó ta... Ta không cố ý, ta chỉ là... Chỉ là..."
Cậu ta chưa kịp nói hết lời thì Thời Tẫn đã ngắt lời: "Ta biết, huynh không cần giải thích, chắc là huynh uống rượu ở nhà rồi đúng không? Hay là... Huynh bị dị ứng! Ta hiểu mà! Không sao đâu!"
Giang Tư Nguyệt sờ gáy, nhất thời không nói gì, cậu ta chắc chắn là không bị dị ứng, còn uống rượu thì hình như... Cũng không có, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là trước khi ra ngoài, nương của cậu ta đã cho cậu ta uống một bát rượu nếp?
Lần sau cậu ta không được uống nữa!
Rượu nếp hại c.h.ế.t người!
Nhưng cậu ta lại không biết rằng, sau khi Đô Đô và Đoàn Đoàn ăn cơm thì mỗi đứa lại uống thêm hai bát rượu nếp, nhưng vẫn có thể chuyên tâm đọc sách, hoàn toàn không có bất kỳ di chứng nào.
Hai người ngồi nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, Giang Tư Nguyệt mới lắp bắp mở lời: "Vậy thì... Vậy thì, mau ăn... Ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi, nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Thời Tẫn nhanh chóng gật đầu, cầm bát cơm vội vã ăn.
Ăn xong, cả hai đều có phần không ngon miệng.
"Ta về trước, huynh cũng về sớm đi."
Thời Tẫn nhanh chóng nói xong câu này rồi vội bước nhanh rời đi, chỉ một thoáng đã biến mất ở góc phố.
Giang Tư Nguyệt nhìn theo bóng lưng cậu ấy rời đi, chỉ thấy người này ngay cả khi đi cũng đẹp đến vậy! Cho dù đi vội vàng cũng hoàn toàn không mất đi phong độ, ngay cả khi cậu ấy đi, mà tà áo tung bay cũng là những đường cong tuyệt đẹp.
Phải đến khi Thời Tẫn biến mất ở góc phố thì Giang Tư Nguyệt mới mất hồn mất vía trở về.
Bên này, Thời Tẫn trở về Thời phủ, vào đến sân cũng lén lút, sợ lại bị ca ca của cậu ấy bắt gặp nói này nói kia.
Chẳng qua là khi đi đến hoa viên, chỉ thấy trên bàn đá trong hoa viên thắp nến trông mờ tối vô cùng, Thời Quỳnh đang nằm bò trên bàn đá tựa như đã ngủ.
Thấy cảnh này, Thời Tẫn dừng bước, cau mày.
Cậu ấy nhanh chóng bước tới, còn chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Cậu ấy thở dài, đến gần thì lập tức nghe miệng Thời Quỳnh lẩm bẩm lầu bầu gì đó.
Cậu ấy cẩn thận lắng nghe.
"Tại sao ngươi lại như vậy... Tại sao lại như vậy..."
Thời Tẫn ngẩn người trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày giỗ của người đó, trách không được hôm nay ca ca của cậu ấy lại uống say khướt như vậy.
"Ca, huynh đừng nghĩ đến người đó nữa, người đó đã làm ra chuyện như vậy, mọi chuyện đều là đáng đời. Huynh không thể, huynh tuyệt đối không nên như vậy, nếu không... Nếu không cha nương dưới suối vàng biết được cũng sẽ đau lòng." Thời Tẫn khẽ lẩm bẩm.
Cậu ấy nói xong câu đó thì chỉ thấy khóe mắt Thời Quỳnh rơi xuống một giọt nước mắt, nắm tay không khỏi siết chặt.