Mộ Nam Tinh thấy khóe miệng cậu bé còn dính ớt bột, bất đắc dĩ xoa trán, một lúc lâu sau, Mộ Nam Tinh mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay đệ đi đâu vậy? Còn nữa... Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Tế Tửu bảo đệ đánh nhau? Tại sao còn đuổi đệ ra ngoài?"
Đoàn Đoàn l.i.ế.m khóe miệng, sau đó thở dài thườn thượt rồi bắt đầu giải thích với Mộ Nam Tinh.
"Tinh Tinh ca, huynh không biết đâu, đám người đó thật đáng ghét, dụ đệ đi làm chân sai vặt cho bọn hắn, đệ nghĩ mình mới đến đây, chắc chắn phải nhún nhường, kết quả là ai ngờ... "
Thấy Mộ Nam Tinh trừng mắt nhìn mình, cậu bé bĩu môi, tiếp tục nói: "Ai ngờ đám người đó cố tình sai khiến đệ, sau lưng còn cười nhạo đệ! Đệ bị chọc tức!"
"Tóm lại là sau đó đệ châm chọc bọn hắn vài câu, chúng lập tức đá đệ một cái, lúc này đệ càng tức hơn, đệ không nhịn được nữa nên đánh bọn hắn một trận."
Mộ Nam Tinh cau mày nói: "Đệ đánh nhau với bọn hắn làm gì? Nếu bị thương thì làm sao bây giờ?"
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Sẽ không đâu, bọn hắn béo lắm, cả ngày không đi được mấy bước, sao đệ có thể đánh không lại!"
Nói rồi, cậu bé lại đưa chiếc bánh nướng trong tay cho Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca, huynh ăn bánh nướng không?"
Thấy Mộ Nam Tinh lắc đầu, lúc này cậu bé mới vừa cắn bánh nướng vừa nói: "Có lẽ là đệ phải về nhà rồi, đệ không thể ở lại cái nơi tồi tàn này, cũng lười ở lại! Những kẻ trong Quốc Tử Giám này thật đáng ghét! Nhà đệ vẫn thoải mái hơn!"
Rồi lại buồn bã nói: "Nhưng mà, Tinh Tinh ca, sau này nếu đệ nhớ huynh thì phải viết thư cho huynh mới được."
Mộ Nam Tinh nói: "Đệ mới đến đây không lâu, thúc thẩm vừa mới đi được mấy ngày, nếu đệ về thì chẳng phải khoảng thời gian họ đến kinh thành này là vô ích sao?"
Đoàn Đoàn ngừng ăn bánh nướng, bất lực nói: "Nhưng mà Tế Tửu đã đuổi đệ ra khỏi Quốc Tử Giám rồi, huống chi nếu cha nương của đệ mà biết đệ rời đi vì bị đồng học xa lánh thì chắc chắn sẽ không trách đệ."
Đoàn Đoàn biết Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản so với việc để cậu bé có thể ở lại Quốc Tử Giám học hành thì họ chắc chắn sẽ không muốn thấy cậu bé chịu những ấm ức này.
Nói thì nói vậy nhưng Đoàn Đoàn sẽ không nói sự thật với họ, cậu bé không muốn họ lo lắng cho mình hàng ngày.
Mộ Nam Tinh vội vàng nói một cách lo lắng: "Đệ không cần phải rời đi, ta đã tìm Tế Tửu nói rồi, vốn dĩ là lỗi của những kẻ đó, sao có thể để đệ rời khỏi được chứ? Đệ cứ yên tâm ở lại kinh thành, có ta ở đây, sợ gì! Sau này nếu có ai bắt nạt đệ, đệ cứ đến tìm ta, ta sẽ giúp đệ trút giận!"
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn cậu bé, hiếm khi nghe Mộ Nam Tinh nói nhiều như vậy: "Tinh Tinh ca, hôm nay huynh khác quá, hôm nay huynh nói nhiều thật."
Mộ Nam Tinh nhíu mày: "Đệ chê ta nói nhiều sao?"
Đoàn Đoàn vội lắc đầu: "Không có không có! Không chê! Chỉ là ngày thường huynh ít nói quá nên huynh đột nhiên nói nhiều như vậy với đệ, đệ có chút được thương mà sợ thôi."
Mộ Nam Tinh vô tình liếc thấy dấu chân ẩn hiện trên quần áo của cậu bé, khiến Mộ Nam Tinh đột nhiên nhớ ra trước khi cậu bé đánh người ta thì đã bị người ta đánh trước!
"Những kẻ đó đá vào chỗ nào của đệ không? Còn đau không?"
"Không đau nữa rồi! Hắn ta không dùng nhiều sức lắm, đệ cũng không đau lắm, huynh đừng lo." Đoàn Đoàn nói.
Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự không yên tâm: "Đi, đi về ta xem cho đệ, nghiêm trọng thì bôi chút thuốc, không nghiêm trọng thì vào nghỉ sớm, ngày mai tiếp tục đến Quốc Tử Giám học."
"Được rồi."
May mà sau khi kiểm tra xong, chỗ bị đá của cậu bé thực sự không có dấu vết gì, chắc là không sao rồi.
Lúc này Mộ Nam Tinh mới yên tâm rời đi.
Đoàn Đoàn cảm nhận được lực kéo mạnh trên cánh tay thì cậu bé mới đột nhiên hoàn hồn.
"Ca ca, sau đó thì sao? Sau đó huynh đi học rồi? Sau đó họ còn bắt nạt huynh không?" Đô Đô lo lắng hỏi dồn, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Sau đó ca ca đã đọc sách bình thường, tuy rằng không hợp lễ nghi nhưng huynh vẫn học chung một lớp với Nam Tinh ca, sau đó cũng không bị mọi người xa lánh nữa."
Mặc dù trong lớp không có nhiều người nguyện ý chơi với cậu bé nhưng may mắn là cũng không có ai sai khiến cậu bé, nhiều nhất là chỉ bàn tán sau lưng.
Đoàn Đoàn biết tất cả đều là nhờ cậu bé có quan hệ tốt với Mộ Nam Tinh.
Không nhìn mặt sư mà nhìn mặt Phật, trong mắt người khác cậu bé chính là tiểu đệ đi theo Thái tử điện hạ, người khác cũng không dám dễ dàng trêu chọc cậu bé.
Đô Đô gật đầu nhưng mà...
"Ca ca, vậy huynh nói cho đệ biết những người xa lánh huynh lúc trước là ai đi?"
Nó nghĩ, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng những kẻ bắt nạt ca ca của nó, nó tuyệt đối sẽ không tha! Chắc chắn phải cho bọn hắn nếm chút khổ sở!
Đoàn Đoàn thấy nó cúi đầu trầm tư, lập tức biết tiểu tử này đang nghĩ cách làm chuyện xấu.
"Những người đó đều không còn ở Quốc Tử Giám nữa, huynh cũng không biết họ đi đâu cầu học, đệ đừng để tâm chuyện này nữa." Đoàn Đoàn lắc đầu nói.
Ngay sau đó lại vừa ra lệnh vừa uy hiếp: "Nếu đệ nói với cha nương, cẩn thận huynh xử lý đệ!"
"Không nói! Đã nói không nói là không nói! Ca ca, huynh cứ yên tâm!"
Đô Đô miệng thì bảo đảm nhưng trong lòng lại có hơi không thoải mái, sao những kẻ đó lại không còn ở Quốc Tử Giám chứ? Nếu không nó chắc chắn sẽ xử lý họ thật tốt! Ai cho họ bắt nạt ca ca của nó!
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Đô Đô đã bị Giang Oản Oản kéo dậy, trong lúc mắt nó còn nhắm nghiền, nàng nhanh chóng lau mặt cho nó để nó tỉnh táo.
Nghĩ đến hôm nay lại phải đi học, Đô Đô lập tức không có chút sức lực nào, ngay cả quần áo cũng mặc lệch.
Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh trang cho nó rồi nói: "Đi thôi, ca ca đã ăn sáng rồi, con cũng phải nhanh lên!"
"Nương, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"
"Ăn bánh cầm tay, chẳng phải hôm qua con nói muốn ăn sao, hôm nay nãi nãi và ngoại tổ mẫu cố ý làm cho con và ca ca, phải ăn nhiều một chút." Giang Oản Oản đáp.
Đô Đô vừa nghe có món mình thích ăn thì nó phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Đi ăn sáng thôi!"
Hai huynh đệ giải quyết xong bữa sáng, Đô Đô đeo cặp sách, ôm ván trượt của mình rồi nhanh chóng theo Đoàn Đoàn ra khỏi cửa.
Đoàn Đoàn đi sau, còn nó trượt ván trượt phía trước.
Trượt một lúc lại không nhịn được quay đầu nhìn Đoàn Đoàn: "Ca ca, huynh cũng nên trượt ván trượt đi, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều! Biết đâu giờ này chúng ta đã đến rồi!"
Đoàn Đoàn chậm rãi đi bộ nói: "Huynh không hứng thú với ván trượt của đệ, nương nói đi bộ tốt cho sức khỏe."
Đô Đô bĩu môi, lẩm bẩm: "Nương nói gì huynh cũng nghe, thật là không có nguyên tắc."
Nhanh chóng, hai huynh đệ đã đến Quốc Tử Giám.
Đô Đô chẳng có chút căng thẳng hay bỡ ngỡ của người mới đến, nó ngẩng cao đầu, ôm ván trượt, cả người dựa nghiêng vào một cây cột lớn, hoàn toàn giống như một tiểu lưu manh.
"Ca, đệ không thể đi theo huynh, vậy đệ phải đi đâu?"
"Đệ cứ đợi một lát, đợi trợ học đến rồi sẽ biết."
Rất nhanh trợ học đã đến, sau khi nhìn Đô Đô được dẫn đi về phía trước thì Đoàn Đoàn dặn dò: "Đến trưa tan học nhớ đợi huynh ở cổng chính! Đừng chạy lung tung!"
"Đệ biết rồi!"
Ôi, ca ca của nó đúng là dài dòng, quan tâm nó quá rồi! Thật khiến người ta thấy phiền phức. Đô Đô nheo mắt, kiêu ngạo nghĩ.
May mắn thay, ngày đầu tiên đi học cũng khá suôn sẻ.
Đoàn Đoàn nhìn một đám tiểu thiếu niên vây quanh Đô Đô ở cổng chính của Quốc Tử Giám, cậu bé nghĩ, có lẽ cậu bé đã biết lý do rồi.