Đô Đô vội vàng giải thích: “Tiểu cữu cữu, cữu nghe con nói trước đã, con… Là ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu nói muốn trải giường cho cữu! Con nghĩ… Kỹ thuật của con rất tốt! Vì vậy con đã tự động xin đi g.i.ế.c giặc, trải giường giúp cữu đó!”
Thấy ánh mắt của Giang Tư Nguyệt vẫn nguy hiểm như trước, nó nuốt nước bọt: “Nhưng mà… Nhưng mà sau khi con trải giường xong, con thấy nên đi nghĩ cách giúp Cẩu Đản ca ca, nên con… Con đi tìm các ca ca! Con… Con định trở về sẽ lập tức dọn dẹp tủ quần áo cho cữu, nhưng… Nhưng không ngờ cữu lại về trước!”
Giang Tư Nguyệt nhéo mặt nó: “Vì vậy có thể nói đây là lỗi của cữu sao?”
Đô Đô vội vàng lắc đầu: “Không không không, là lỗi của con! Lỗi của con! Con lập tức đi dọn dẹp lại tủ quần áo cho cữu ngay!”
Thấy nó co chân muốn chạy ra ngoài, Giang Tư Nguyệt nhanh tay tóm lấy cổ áo của nó: “Đợi con tới thì món ăn đã lạnh rồi!”
“Còn nữa, vì sao con lại…Trải ga giường màu đỏ cho cữu hả?” Giang Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Cơ thể nhỏ bé của Đô Đô run lên, nó lặng lẽ nhìn cậu ta: “Màu đỏ… Màu đỏ rất đẹp mà!”
Sau đó như nghĩ đến điều gì đó, khí thế của nó bắt đầu mạnh hơn, nó chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không sai ở đâu nên vẻ mặt trở nên rất kiêu ngạo: “Cữu thật sự không biết thưởng thức mà! Đó là đồ mà ngoại tổ mẫu hao tâm tổn sức, làm ngày làm đêm, dồn hết tâm huyết để làm cho cữu đó! Cữu không dùng thì đúng là đồ bất hiếu! Hơn nữa, bộ ga giường đó vốn được treo trong tủ quần áo của cữu, con chỉ tiện tay lấy xuống thôi, vì thế không thể trách con được!”
Giang Tư Nguyệt lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cữu hỏi con, mấy năm đèn sách của con đều là phí công sao? Mấy từ này là để dùng như thế hả!”
Cậu ta không nhịn được mà vuốt mi tâm: “Con thật sự làm cữu tức c.h.ế.t mà!”
Đô Đô từ từ ngồi xuống băng ghế nhỏ ở gần mình nhất, nó cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Sau này… Con chắc chắn sẽ không như vậy nữa! Tiểu cữu cữu, nể tình con trải giường giúp cữu, cữu tha thứ cho con được không?”
Nói xong, nó còn chớp chớp mắt vài lần.
Nhưng mà… Giang Tư Nguyệt chỉ cảm thấy rất cay mắt.
Trước khi đi, Giang Tư Nguyệt lại dặn dò: “Nếu sau này còn như vậy, cữu sẽ không gánh tội giúp con nữa, cũng sẽ không cho con tiền tiêu vặt nữa đâu.”
Đô Đô vội vàng đứng nghiêm, nó bảo đảm gật đầu: “Vâng ạ! Đảm bảo sẽ không tái phạm đâu ạ!”
“Tốt nhất là như vậy!”
Sau khi Giang Tư Nguyệt rời đi, Đô Đô không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ, hôm nay, tiểu cữu cữu của nó kỳ lạ quá, theo lý mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu là lúc trước, cậu ta hoàn toàn không thèm để ý tới, cảnh tượng hỏi tội ngày hôm nay thật sự rất hiếm thấy.
Nhưng mà, nó lại không cảm thấy sợ hãi, tiểu cữu cữu của nó chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ, cho dù thật sự tức giận thì cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, dù sao nó cũng sẽ không bị đánh đòn!
Trải qua nhiều năm, nó đã nghiên cứu rất kỹ càng, nếu phải nói, thật ra ở trong nhà, chỉ có nương sẽ thật sự dạy dỗ nó, còn cha và tiểu cữu cữu đều giống nhau, dù có đánh đòn thì sẽ không bao giờ đánh đau! Vì vậy nó không hề sợ chút nào!
Ở một bên khác, Cẩu Đản nhìn Nhị Oa đang mỉm cười xấu xa đứng trước mặt mình, cậu ấy bất lực nói: “Nhị Oa, sao đệ lại làm loạn theo Đô Đô vậy?”
Nhị Oa bí hiểm lắc đầu: “Đệ có làm loạn đâu ạ!”
Nhị Oa nghĩ tới ánh mắt mà Cẩu Đản nhìn cô nương ngày đó thì lập tức cảm thấy chắc chắn cậu ấy thích người ta, đôi mắt như muốn dính lên người người ta luôn mà!
Cho dù Cẩu Đản ca có gắng sức phản bác nhưng cậu bé vẫn biết chẳng qua cậu ấy đang cảm thấy xấu hổ mà thôi!
Khoảng thời gian này, bọn họ đã hỏi thăm và biết được cô nương kia là khách của phủ tể tướng, không chừng vào một ngày nào đó, nàng ấy sẽ đột nhiên rời đi!
Vì vậy bất kể thái độ của Cẩu Đản như thế nào, bọn họ đều phải cố gắng giúp cậu ấy mới được!
“Cẩu Đản ca, đệ biết huynh thích người ta, nhưng huynh phải chủ động hơn mới đúng chứ!”
Một hồi lâu sâu, Cẩu Đản mới nói: “Nhưng huynh mới mười lăm tuổi thôi! Hơn nữa thật sự không có gì cả! Đệ cũng đã nói rồi, người ta chính là khách của phủ tể tướng đó, nào sẽ để ý những người như chúng ta chứ.”
Rõ ràng Đoàn Đoàn đã bị cha nương yêu cầu, trước mười bảy, mười tám tuổi thì tuyệt đối không được theo đuổi cô nương mà mình thích, sao đến lượt mình thì mọi người lại cố gắng tác hợp giúp cậu ấy vậy, đến cả cha nương ở nhà cũng thế!
Nhưng mặc dù Cẩu Đản không muốn nghĩ đến chuyện này quá sớm.
Nhưng cậu ấy không biết mình bị làm sao, từ ngày gặp được cô nương đó thì… Thì không thể rời mắt nổi.
“Nhị Oa, Đệ… Các đệ không cần quan tâm chuyện của huynh đâu, tự huynh phải biết làm thế nào.”
Suy nghĩ một hồi, sợ mấy người bọn họ sẽ làm chuyện gì đó khiến người ta khó xử, vì vậy Cẩu Đản không nhịn được mà dặn dò.
Nhị Oa nhìn cậu ấy: “Nếu huynh chủ động hơn thì chúng đệ cũng mặc kệ thôi, nhưng mà huynh cứ lề mà lề mề như thế, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi khiến chúng đệ nhìn thôi cũng thấy sốt ruột đó!”
Cẩu Đản ngây ngốc nhìn cậu bé: “Nhị Oa, đệ còn dạy bảo huynh nữa hả! Một đứa trẻ như đệ thì biết cái gì chứ.”
Nhị Oa lườm cậu ấy một cái: “Đệ đã mười ba tuổi rồi, mặc dù không lớn nhưng cũng hiểu được những điều này, đừng nói là đệ, đến cả Đô Đô cũng hiểu biết nhiều hơn cả huynh đó!”
Khóe mắt của Cẩu Đản hơi giật giật, ai lại đi so sánh với thằng nhóc kia chứ! Đều ăn cơm như nhau, cũng không biết nó lớn lên như thế nào? Vậy mà nó lại biết chọc cho các cô gái vui vẻ!
Bây giờ, Thường Hoa học viện ở huyện Khúc Phong của bọn họ đã nhận nữ hài tử đến học, vì vậy Đô Đô ở trong này chẳng khác gì cá gặp nước, một đám các bé gái rất thích chạy theo nó.
Đến cả mấy người Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành cũng nghe được sự tích của nó.
Hai người họ còn cảm thán ở trước mặt cậu ấy không chỉ một lần.
Rõ ràng là đệ đệ của Đoàn Đoàn, nhưng lại chẳng có sở thích học hành và dịu dàng giống Đoàn Đoàn chút nào.
Nó thích trêu mèo ghẹo chó chọc mèo, miệng thì ngọt ngào như được bôi mật vậy.
Cẩu Đản xua tay: “Dù sao đó cũng là chuyện của huynh, tự huynh biết, đệ nghĩ xem, nếu các đệ đi làm phiền con gái nhà người ta, nói không chừng sẽ khiến người ta ghét huynh hơn, đến lúc đó không phải là mất nhiều hơn được sao.”
Nhị Oa bất lực gật đầu: “Được rồi, huynh cũng đã nói đến thế thì thôi, nhưng chính huynh phải nhanh hơn mới được.”
Nhưng đối với Cẩu Đản mà nói, nữ nhi tư tình không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là mục đích lần này cậu ấy tới kinh thành , đó chính là phát triển công việc giao hàng mà Oản Oản thẩm thẩm nói.
Thật ra cũng không khác giao thức ăn ở hiện đại là mấy.
Điều đầu tiên để phát triển công việc này là phải tìm rất nhiều người nhanh nhẹn, hoạt bát.
Bọn họ có thể chạy đi chạy lại nhiều nơi, chào hàng giúp, làm chân chạy vặt, có thể mua hộ đủ các loại đồ, nhất là đồ ăn.
Mà việc Cẩu Đản muốn làm là thành lập một cửa tiệm giao hàng như vậy, nhân viên chính là những người giao hàng.
Việc đầu tiên là phải tuyển người, chủ yếu là công việc kiếm tiền nên sẽ có rất nhiều người bằng lòng làm, vì vậy phần này hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Sau đó là phải thống nhất trang phục, phải để mọi người vừa thấy thì sẽ lập tức biết họ là nhân viên giao hàng của cửa tiệm mình.
Trang phục không cần quá cầu kỳ, chỉ cần có màu sắc tươi sáng, chất lượng đạt chuẩn là được.
Trong khoảng thời gian này, số nhân viên giao hàng đã tuyển gần xong, sau đó là yêu cầu về quần áo.