{{ msgSearch }}

Chương 118: Đi con đường của bản thân (2)

Mèo Tôi Nuôi Hóa Thành Người Rồi

Bạch Dạ Vị Minh 848 Chữ 20/01/2025 19:19:02

Từ khi Liên Văn Bách vào giới giải trí, cậu ta rất ít về nhà họ Liên, thế nên khi quản gia nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đã trổ mã không ít, ông vô cùng kinh ngạc: “Thiếu gia, cậu đã về rồi!”

Quản gia vui đến suýt khóc, nhưng khuôn mặt Liên Văn Bách lại lạnh lùng khác thường. Trong lòng quản gia kêu lộp bộp, ông cảm giác có gì đó không ổn.

“Chào bác Ngô, cha mẹ cháu có nhà không?” Liên Văn Bách bình tĩnh hỏi.

“Có, họ có ở nhà. Biết hôm nay cậu chủ sẽ về nên tôi đã đặc biệt làm một bàn hải sản mà cậu thích ăn nhất này.” Quản gia vội đáp.

“Vâng, cháu biết rồi.” Vẻ mặt Liên Văn Bách vẫn không đổi, bình thản sải chân bước vào nhà.

Trong phòng ăn, trên bàn ăn bày các món hải sản hết sức xa xỉ. Cha mẹ Liên ngồi ngay ngắn trên ghế hàng đầu, bọn họ nở nụ cười từ ái, cứ như tất cả mọi chuyện xảy ra đều không hề liên quan đến bọn họ. Vừa vào phòng, Liên Văn Bách đã nhìn thấy khung cảnh này.

Mẹ Liên mở miệng trước: “Mau thay giày rửa tay đi, ăn cơm trước đã nào.”

Liên Văn Bách vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cha Liên cau mày: “Thế nào, không nghe mẹ mày nói sao?”

Liên Văn Bách nhếch môi cười cười: “Nghe chứ.”

Nhưng cậu ta đứng vẫn yên.

Mẹ Liên sững sờ, sắc mặt cũng nghiên túc hẳn: “Liên Văn Bách, con lại quấy tình trẻ con rồi sao!”

“Con sắp hai mươi tuổi rồi.” Liên Văn Bách lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn cha mẹ: “Nên, con có quyền làm chủ cuộc sống của mình.”

Dường như cha Liên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông khó coi: “Rốt cuộc mày muốn nói gì?”

“Trước kia không phải con đã đồng ý với cha mẹ là đến hai mươi tuổi nếu không kết hôn sẽ trở về sao?” Liên Văn Bách quay mặt đi, gương mặt khiến vô số thiếu nam thiếu nữ mê mẩn, đẹp như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh. Cậu ta nói tiếp: “Con hối hận rồi. Dù đã hai mươi tuổi thì con vẫn không trở về.”

“Liên Văn Bách! Con điên rồi!”

Mẹ Liên tức đến mức không giữ được tư thái của một phu nhân, bà quăng chén trà vỡ choang. Nếu là trước kia thì Liên Văn Bách sẽ im lặng, nhưng hôm nay, cậu lại kiên định lạ thường: “Con không điên, cũng không nói đùa với cha mẹ, sau này con sẽ đi trên con đường của bản thân.”

Mẹ Liên cười lạnh: “Con đường của mình? Con cho rằng nếu không có cha mẹ thì con có thể đi bao xa?”

Liên Văn Bách nhớ tới “chuyện tốt” mẹ mình vừa làm cách đây không lâu, đáy lòng cậu ta lạnh lẽo, m.á.u trên người cứ như đảo nghịch: “Cha mẹ cứ việc cản trở con, con sẽ không từ bỏ.”

Cha Liên nói: “Mày cho rằng thành tựu giờ mày đang có là dựa vào chính mày sao? Không có tao thì mày nghĩ mày có thể ra mắt sao?”

Liên Văn Bách siết chặt hai tay, cắn răng: “Nếu hai người đã phản đối con vào giới giải trí như vậy thì sao lúc trước còn giúp con?”

“Vì bọn ta phải cho con không gian thử.” Mẹ Liên cho rằng Liên Văn Bách đã dịu lại, nói rất đường hoàng: “Nếu không cho con vào giới thì con sẽ nghĩ mãi đến chuyện này, chi bằng cứ để con vào xem cái giới này dơ bẩn đến bao nhiêu.”

“Dơ bẩn?”

“Sơ với giới giải trí thì rốt cuộc là thủ đoạn của ai xứng với hai chữ này hơn chứ?” Liên Văn Bách tức cười.

“Chẳng lẽ không phải?” Mẹ Liên cao cao tại thượng nâng cằm bễ nghễ nhìn con mình.

Liên Văn Bách hít sâu một hơi, sau đó lấy một file tài liệu trong túi ra đặt lên bàn ăn. Cha Liên nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi: “Mày điên thật rồi!”

Trên đó viết, Liên Văn Bách tự nguyện từ bỏ cổ phần tập đoàn Liên thị và quyền kế thừa tài sản của cha mẹ. Tờ giấy này đã được công chứng, nói cách khác, nó sẽ có hiệu lực pháp luật kể từ thời điểm này.

“Con không điên! Con rất tỉnh táo!” Liên Văn Bách cúi chào cha mẹ mình một cái thật sâu: “Mặc kệ thế nào, hai người cũng là cha mẹ đã sinh ra và nuôi lớn con, con sẽ không hận hai người. Thế nhưng, con đường sau này con sẽ tự quyết định.”

Mẹ Liên tức giận đứng bật dậy, muốn đích thân “dạy dỗ” con mình như khi nó còn nhỏ. Nhưng khi bà đến gần Liên Văn Bách lại bị thân hình đã sớm cao hơn mét tám kia ngăn lại.

“Mẹ, đừng khiến con càng chán ghét người nữa.”

Mẹ Liên ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Càng”… Nghĩa là, giờ đã chán ghét rồi.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:19:02

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện