Xế chiều hôm đó, chương trình quay buổi diễn tập. Liên Văn Bách tính toán thời gian tỉnh lại của mình, sau đó đi cùng trợ lý đến studio. Cậu đã nói trước với chương trình tình huống đặc biệt của mình rồi, những người hướng dẫn khác và các thực tập sinh đều đã vào chỗ, nhưng ánh mắt Liên Văn Bách chỉ dừng lại trên người Văn Tâm, không để ý đến những người khác.
Hôm nay Văn Tâm diện một bộ âu phục màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa cao nhìn rất vui tươi, trông cô vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, lại không mất đi sự chững chạc. Liên Văn Bách vừa nhìn thấy cô liền chủ động vẫy vẫy tay chào, khác hẳn hoàn toàn hình tượng cao ngạo thường ngày của cậu ta. Mọi người biết hai người từng quay chương trình chung, có qua hệ rất tốt nên cũng không kinh ngạc lắm.
Sau khi chào Văn Tâm xong, Liên Văn Bách bắt đầu tìm kiếm quanh studio. Trợ lý Tiểu Mao hỏi cậu ta: “Anh à, anh tìm ai vậy?”
Liên Văn Bách nói: “Tìm người quen.”
Một số thực tập sinh nghe thấy vậy, đồng loạt dựng thính tai nghe ngóng. Danh tiếng của Liên Văn Bách trong các thực tập sinh cứ như sấm bên tai, đặc biệt bây giờ cậu ta còn là thần tượng hàng đầu, chỉ cần cậu muốn, tùy tiện đưa ra một vài cơ hội là có thể khiến một thực tập sinh không ai biết đến nổi tiếng theo. Nhưng… ánh mắt của Liên Văn Bách không dừng lại trên người các thực tập sinh mà là nhìn về phía hàng khán giả náo nhiệt, từ hàng trước đến hàng sau, rồi lại đến hàng trước…
Liên Văn Bách: “!!!” Cậu ta không nhìn lầm chứ! Có một con mèo ngồi trên ghế VIP hàng đầu!
Mèo đen cũng phát hiện ra cậu ta, nó dùng đôi mắt màu vàng nhìn lại Liên Văn Bách. Một người một mèo trao đổi ánh mắt ngầm hiểu.
Bến kia, Văn Tâm nhìn hết màn này, trong lòng chỉ có nước rơi lệ. Cô cũng không muốn mang mèo đến đây đâu! Nhưng con mèo này còn lợi hại hơn cả cô nữa, cứ ngồi ỳ trên xe không chịu xuống thì thôi đi, tổ chương trình còn đặc biệt tìm người phụ tá cho nó, đãi ngộ này ngay cả cô cũng không có đâu. Văn Tâm chỉ có thể theo ý mèo đen, đưa nó đến phim trường theo. Cũng may mà mèo đen không đòi ngồi trong lòng cô, bằng không thì cả đời này cô cũng không rửa sạch cái danh hậu trường lớn rồi. Nhưng là không có mèo để vuốt, cứ ngồi quay chương trình trong thời gian dài quả là rất chán. Văn Tâm khẽ thở dài.
Ngồi cạnh cô là một hướng dẫn nữ khác do chương trình mời đến – Phó Lăng Huyên, cô ta nghe thấy tiếng thở dài, mất kiên nhẫn nhếch miệng. Phó Lăng Huyên là nghệ sĩ tuyến đầu, vốn địa vị của cô ta và Văn Tâm cách xa nhau cả vạn dặm, trong bộ phim trước Văn Tâm chỉ có thể đóng nữ phụ làm nền cho cô ta. Nhưng ai ngờ Văn Tâm lại ôm được đùi Thái tử Kỳ thị, kể từ đó Văn Tâm nổi lên như diều gặp gió, bây giờ có địa vị ngang với cô ta trong chương trình thì thôi đi, thậm chí còn mơ hồ đè đầu cô ta. Chuyện này cô ta có thể thấy rõ từ số người hâm mộ đến ủng hộ.
Tất nhiên là Phó Lăng Huyên không vui nổi. Bản thân cô ta cũng không làm gì Văn Tâm, trước kia là vì Nguyễn Thu, tuy sau này cô ta cũng xé mặt với Nguyễn Thu, nhưng hiển nhiên Văn Tâm đã trở thành cái gai cô ta buộc phải chú ý. Nhất là, Văn Tâm lại dẫn con mèo đen kia theo. Phó Lăng Huyên vừa nhìn thấy con mèo đen kia đã nhớ đến lần trước nó quăng con chuột lớn đến trước mặt mình, đến giờ cô ta vẫn còn sợ hãi. Cô ta tức đến nghiên răng nghiến lợi, đáng tiếc có cameras và mọi người ở đây, cô ta buộc phải nhịn xuống. Nhưng Phó Lăng Huyên cao ngạo trong giới đã quen, há có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy?
Trước khi bắt đầu quay hình, để làm nóng bầu không khí giúp các thực tập sinh bớt căng thẳng hơn, đạo diễn đề nghị Liên Văn Bách biểu diễn một bài đơn giản trước. Quyết định này được cả đoàn khen ngợi, vì mọi người biết, trình độ biểu diễn của Liên Văn Bách rất xuất sắc. Với màn trình diễn của cậu ta, nhất định có thể đẩy bầu không khí lên cao nhất. Liên Văn Bách cũng đồng ý, mấy chuyện này là bát cơm của cậu ta đấy, trình độ hát nhảy của cậu ta thượng thừa rồi. Nhưng không ngờ, Phó Lăng Huyên lại xen vào.
“Vậy hay là biểu diễn chung đi, dù sao bọn tôi ngồi không ở đây cũng rất chán.”
Các thực tập sinh đồng loạt hoan hô, có người còn huýt sáo. Tất nhiên đạo diễn cũng chỉ ước gì sân khấu trở nên sôi động hơn, nhưng nếu mọi người không đồng ý thì ông cũng không ép. Ngoại trừ Phó Lăng Huyên và Văn Tâm, chương trình còn mời thêm hai hướng dẫn nam. Một người là ca – nhạc sĩ Đàm Dạ, người kia là rapper Vũ Văn Tuấn. Hai vị hướng dẫn nam này đều rất mạnh trong lĩnh vực của mình, đương nhiên họ sẽ không từ chối đề nghị của Phó Lăng Huyên. Vũ Văn Tuấn hoạt bát còn chủ động nhảy một điệu freestyle.
Cuối cùng, chỉ có Văn Tâm là không bày tỏ ý kiến gì.
Đạo diễn không chắc lắm, vì mặc dù Phó Lăng Huyên là diễn viên, nhưng cô ta cũng thực sự tốt nghiệp Học viện múa Trung ương, có kỹ năng vũ đạo vững chắc. Chỉ có mỗi Văn Tâm là do tổ chương trình mời đến đến tăng độ hot. Văn Tâm không nói gì, đạo diễn nghĩ có thể cô không tiện từ chối, đang định nói hay là Văn Tâm thôi cũng được. Lúc này, Liên Văn Bách bước tới một bước, hình như muốn giải thích giúp Văn Tâm. Nhưng đột nhiên, Văn Tâm đứng dậy, cởi áo khoác âu màu hồng ra.
Tất cả mọi người: “???”
Văn Tâm vắt áo trên ghế, vận động bả vai, giọng điệu rất tùy ý: “Để tôi trước đi.”
Đạo diễn: “!!!”
Mau mau âm thanh ánh sáng mau quay đi! Cứ nghĩ Văn Tâm chỉ là một cái bình cũ, ai ngờ cô ấy lại là hàng vương giả.
Tất cả thực tập sinh và khán giả đều ngây người nhìn Văn Tâm lên sân khấu. Đến lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra dưới lớp áo khoác âu phục màu hồng, Văn Tâm lại mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen. Đúng là đến có chuẩn bị mà…
Liên Văn Bách nhịn không được bật khen: “Chị gái tuyệt lắm!”
Phó Lăng Huyên nghe được câu này, tức đến mức môi sắp bị cắn nát.
Dưới khu khán đài, ở chỗ không có người chú ý đột nhiên phát ra tiếng phịch. Mèo đen dễ dàng nhảy lên ghế dựa, dùng đôi mắt vàng vừa đẹp vừa thần bí nhìn chăm chú người trên sân khấu, một khắc cũng không thả lỏng.