Thông tin truyện

[Dịch] mau xuyên liêu tâm: boss đứng lại!

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
mau xuyên liêu tâm: boss đứng lại!

[Dịch] mau xuyên liêu tâm: boss đứng lại!

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. 

Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. 

Đát...đát...đát...  Một tiếng lại một tiếng, đó là thanh âm đạp tuyết. "Lạc Yên......" "Lạc Yên......" Một tiếng, lại một tiếng gọi, cứ kiên trì không ngừng lặp lại. Thiếu nữ rốt cuộc cũng có phản ứng, lông mày nàng khẽ nhướng lên, nhưng đôi mắt vẫn không mở. Khoé miệng nàng nổi lên một nụ cười châm chọc. A -- Sao có thể chứ? Làm sao có thể có người tới xem nàng? 
Xem thêm
Thu gọn
Yên tĩnh.... Quá yên tĩnh... Tĩnh đến giống như trong thế giới này không còn sự sống nữa. Tuyết trải đầy trên trời và trên mặt đất, ngàn dặm không thấy một dân cư, chỉ còn lại thanh âm của bông tuyết rơi xuống. Sàn sạt....sàn sạt...sàn sạt... Một mảnh tuyết trắng, nên một mạt màu xanh lục kia có thể đặc biệt dễ dàng thấy được. Đó là một cây đại thụ không biết đã qua bao nhiêu năm, tháng tuổi. 

Tới gần một chút, liền có thể nhìn thấy một người đang bị trói lại. Thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Chiếc dây đằng màu xanh biếc cột đôi tay đôi chân của nàng với thân cây, màu áo tím bao vây lấy thân hình nhỏ bé đơn bạc của nàng. Xiêm y của nàng buộc không được chặt chẽ, giống như tơ như lụa trút xuống dưới, lại càng sấn đến da thịt trắng nõn của nàng. Hàng lông mi dài che lại đôi mắt đang nhắm. Nàng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như là ngủ rồi, lại cũng như là đã không còn sinh mệnh, liền cùng nơi này hoà vào làm một thể. 

Đát...đát...đát...  Một tiếng lại một tiếng, đó là thanh âm đạp tuyết. "Lạc Yên......" "Lạc Yên......" Một tiếng, lại một tiếng gọi, cứ kiên trì không ngừng lặp lại. Thiếu nữ rốt cuộc cũng có phản ứng, lông mày nàng khẽ nhướng lên, nhưng đôi mắt vẫn không mở. Khoé miệng nàng nổi lên một nụ cười châm chọc. A -- Sao có thể chứ? Làm sao có thể có người tới xem nàng? 
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...