Nghe thấy những lời này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Đại vận khí là của ngươi, bảo vật chưa đến tay là của ngươi, giải nhất tổ sơ cấp là của ngươi, tất cả vinh quang lẫn sủng ái đều là của ngươi hết, ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào mặt ngươi lớn hay sao? Ngươi lấy gương mà soi bản thân mình đi! Trên người của ngươi làm gì có khí chất nào của đại thành giả?” (1)
Ban đầu, Diệp Linh Lang cũng cảm thấy mấy thứ kia đều là của Diệp Dung Nguyệt, bởi vì nguyên tác viết như vậy, nhưng hiện giờ nàng không cảm thấy thế nữa.
Nguyên tác viết gì liên quan méo gì đến nàng, hiện tại nàng đứng ở đây còn không phải là để thay đổi vận mệnh của tất cả các đồng môn của mình hay sao?
Nàng chưa bao giờ muốn nhằm vào Diệp Dung Nguyệt, nhưng hiện tại nàng thật sự thấy nàng ta quá phiền phức.
Không biết bằng cách nào, sau khi nàng biết được bản thân mình là nữ chủ được trời chọn thì nàng lại có thái độ tự tôn tự đại, miệt thị tất cả mọi thứ phiền phức như thế này.
Muốn mà không nỗ lực, tất cả đều nhờ vào may mắn, đều dựa vào việt nhặt đồ vật, toàn bộ là bằng hào quang nhân vật chính, đều nhờ vào việc ta là Diệp Dung Nguyệt, khiến cho người ta ghê tởm ấy chứ!
Còn không phải là đi tìm bảo vật hay sao? Ai mà không biết? Nàng chính là người đã biết trước nguyên tác, về sau nhất định sẽ dùng bản lĩnh để lấy được.
Bị nàng liên tiếp châm chọc, Diệp Dung Nguyệt tràn đầy thù hận trong mắt nhìn chằm chằm Diệp Linh Lang, nàng tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
“Chiếm đoạt nhiều đồ vật của ta như vậy, ngươi còn nói cứ như là chuyện bình thường vậy! Diệp Linh Lang, ngươi thật là đê tiện! Những người giống như ngươi suốt ngày mơ ước tất cả những đồ vật của ta có rất nhiều, vừa giơ tay đã có một đống, mà ngươi chỉ là một trong số đó thôi, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu! Sớm hay muộn ngươi cũng bị phản phệ (2), sẽ có kết cục thê thảm!”
Diệp Linh Lang lại cười.
“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng hiện tại ngươi là một kẻ thất bại, ngươi nên cút ra khỏi võ đài này đi!”
Nàng vừa nói xong thì Diệp Dung Nguyệt trợn tròn hai mắt, khẩn trương đến nỗi cả người đều phát ngốc.
Không được, nàng không thể thua, nếu nàng thua, sau này khi người khác bàn luận đến nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ có Diệp Linh Lang đã từng đè trên đầu nàng, đạp lên người nàng!
Không thể, nàng không thua được, tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ đoạt giải nhất, làm sao nàng có thể thua!
Vinh quang không còn, hào quang cũng mất, nàng sẽ bị mọi người phê bình, chê cười, chế nhạo, tất cả kiêu ngạo của nàng sẽ bị dẫm nát, nàng không thể chấp nhận được chuyện như vậy xảy ra.
Nàng vội vàng tìm kiếm trong nhẫn, nàng có nhiều bảo vật như vậy, nàng có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mà, khi nàng vừa chạm vào nhẫn, Diệp Linh Lang lấy kiếm đẩy ra cổ tay của nàng, chân đá nàng xuống khỏi võ đài.
“A…”
Trong nháy mắt rơi xuống đất, mọi sự đã định, “thùng” một tiếng vang lên, toàn trường đều reo hò đến điên rồi!
Diệp Dung Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, tiếng reo hò truyền đến không có một tiếng nào là dành cho nàng. Trong tai nàng chỉ còn tiếng châm chọc, cười chê, chế nhạo.
Nàng không bao giờ nghĩ sẽ thất bại, ở trước mắt nhiều người như vậy, thất bại dưới tay của muội muội phế vật kia của nàng!
Nếu sớm biết nàng tâm cơ như thế, đã cố tình nhằm vào nàng, lúc trước không nên đối với nàng ôn hòa như thế, nên g.i.ế.c nàng ngay từ lần đầu tiên gặp. Nàng vừa độc ác vừa âm hiểm, cho dù tránh ở chỗ tối cũng tính kế nàng.
Lúc này, Diệp Linh Lang trên võ đài còn đang cười tươi, tiếp thu toàn bộ sự cổ vũ reo hò của mọi người.
Giải nhất đầu tiên của Võ Hội Đỉnh Phong lần này đã chính thức tìm ra, Diệp Linh Lang lần đầu tham gia đã đoạt giải nhất, khiến cho toàn trường đều kinh ngạc.
“Thắng rồi! Diệp Linh Lang thật sự thắng rồi! Không ngờ nàng có thể vượt cấp đánh bại Diệp Dung Nguyệt! Nàng thật sự quá mạnh! Nàng dùng kết hợp trận pháp và phù văn dung hợp hoàn mỹ trong chiến đấu! Làm được một việc mà cả phù sư hay một tu sĩ hệ chiến đấu đều không làm được.
“Quan trọng là nàng mới mười hai tuổi! Tuổi này đã có được thành tựu này rồi, tương lai có thể đi tới bước nào thì không ai có thể tưởng tượng nổi! A a a! Ta có thể chứng kiến một thiên tài ra đời.Lúc ấy khi đánh tổ đội ta đã cảm thấy nàng rất lợi hại, rốt cuộc Thanh Huyền Tông nhờ có nàng mà thắng lợi, mà không phải nàng được tăng thêm phụ trợ mới có thể đánh bại được Diệp Dung Nguyệt.”
“Thiên phú tam linh căn, một đệ tử mà lúc trước ở đại hội thu đồ đệ ai cũng thấy chướng mắt, thế mà có thể đánh bại được đệ nhất của đại hội thu đồ đệ ở cũng một phàm giới, thiên tài đơn linh căn! Phải cố gắng bao nhiêu mới có thể có cú lội ngược dòng này chứ, vô cùng nhiệt huyết! Ta bỗng nhiên cảm thấy ta cũng có thể!”
Ở khán đài mọi người bàn tán sôi nổi, ở bên kia đội cổ vũ cũng kích động muốn hỏng luôn rồi!
“Diệp tử tỉ của ta siêu mạnh! Nàng thật sự đoạt giải nhất, vượt cấp đánh bại Diệp Dung Nguyệt! Nàng làm được rồi! A a a! Ta là đệ của khôi thủ rồi!”
La Diên Trung kích động không ngừng, tiện tay bắt được một người bên cạnh lay lay, vừa quay đầu đã thấy đó là Vũ Tinh Châu.
“Làm gì thế? Kêu lên đi chứ, kêu to lên đi! Diệp tử tỉ như thế này còn chưa đủ trâu bò hay sao? Không đáng để ngươi reo hò một tiếng hay sao?””
Màng tai của Vũ Tinh Châu sắp bị cho tiếng kêu của La Diên Trung làm cho thủng mất, hắn gật gật đầu.
“Đáng chứ! Đương nhiên là đáng rồi! Nàng đã dùng tất cả thực lực của bản thân để đánh thắng, bằng kiếm chiêu, bằng pháp quyết, bằng bùa, trận pháp, tất cả đều là bằng thực lực mạnh mẽ của bạn thân, nàng chính là dựa vào thực lực mạnh mẽ để đánh tan những pháp bảo đó của Diệp Dung Nguyệt!”
Vũ Tinh Châu nói vô cùng kích động, La Diên Trung lại không nghe được một chữ nào, ai quan tâm nàng thắng nhờ cái gì, dù sao chính là thắng, dù sao chính là Diệp tử tỉ ngầu đét!
Mà ở bên cạnh Giang Du Tranh lại nghe được, hắn khẽ cười một tiếng: “Cho nên ngươi không phục phải không? Ngươi cảm thấy ngươi bị thua Diệp Dung Nguyệt là bởi vì không có nhiều pháp bảo bằng nàng?”
“Chẳng lẽ không phải hay sao?” Vũ Tinh Châu hỏi lại.
“Đúng là thế thật, vậy ngươi tính phải làm sao đây? Trở về tìm cha ngươi yêu cầu ông ấy chiếu cố ngươi?
“Ta không cần!” Vũ Tinh Châu nói: “Ta không cần hắn quản ta, có thể tự mình tu luyện lên, chờ lần này kết thúc ta sẽ ra cửa rèn luyện thật nhiều, chỉ cần đủ nỗ lực, một ngày nào đó ta có thể đứng trên đỉnh núi.”
“Ồ, ngươi lại có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy.” Giang Du Tranh cười nói: “Không phải có ai chỉ điểm cho ngươi đó chứ?”
“Linh Lang nói vậy với ta, ta cảm thấy nàng nói đúng, mục tiêu của ta lại không nông cạn như Diệp Dung Nguyệt, bị thất bại trước nàng cũng không có ý nghĩa gì, ta là người muốn trèo lên đỉnh núi.”
“Nàng từ khi nào lại hiểu lòng người như thế, còn ngầm an ủi ngươi?”
“Ai mượn ngươi lo!”
Giang Du Tranh cười.
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi muốn trèo lên đỉnh núi nào? Xử lý thủ tịch của nhà ngươi để tự mình làm? Hay là xử lý cha ngươi để làm chưởng môn?”
Vũ Tinh Châu lắc lắc đầu.
“Cần gì cứ phải so sánh với người khác? Đương nhiên là phải so với bản thân mình rồi! Người tu tiên, sơ tâm không được thay đổi, ta đương nhiên muốn phi thăng thành tiên! Trước đó, lên thượng Tu Tiên giới xem xem đã!”
Giang Du Tranh sửng sốt, không còn cười nữa.
Đạo lý mà chỉ một đứa trẻ cũng biết, thế mà dường như hắn đã quên từ nhiều năm.
Lúc trước vẫn luôn cảm thấy ở Côn Ngô Thành đi theo sau đại sư huynh rất vui vẻ, nhưng giống như thiếu đi một chút gì đó.
Là thuở niên thiếu khinh cuồng.
Bỗng nhiên nghe được bên người không có tiếng kêu la, La Diên Trung bất mãn quay đầu lại lung lay vài cái.
“Kêu lên đi! Các ngươi cứ lười biếng kéo dài trạng thái như thế này, các ngươi có tư cách gì để xin xỏ phù? Ta nhất định phải mách với Diệp tử tỉ! Ta xem các ngươi sau này làm sao có thể lợi dụng bùa của Diệp tử tỉ.”
…
Giang Du Tranh cùng Vũ Tinh châu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Không nói chuyện với đồ ngốc.
Thôi được rồi.
Vì thế, hai người một lần nữa cầm thấy đạo cụ rồi kêu lên, lần nữa gia nhập vào giữa đội cổ vũ, đóng góp một viên gạch cho nhân khí huy hoàng của Diệp Linh Lang.
_____
(1) Đại thành giả: người có năng lực to lớn, thành công lớn, trình độ cao rộng, có ý chí quyền uy và phong thái của người bậc đại nhân đại nghĩa, ý là người có năng lực to lớn, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới mọi người, có thể gánh vác vì người khác. Mình giữ nguyên cụm từ này bởi không tìm ra một từ tương đương về nghĩa trong tiếng Việt, ai có thể tìm thì giúp mình với nha!
(2) Phản phệ: Đọc truyện kiếm hiệp hay tiên hiệp nhiều thì mình hiểu đại khái phản phệ là bị tác dụng ngược trở lại. Ý là không có gì tốt đẹp!
Nghe thấy những lời này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Đại vận khí là của ngươi, bảo vật chưa đến tay là của ngươi, giải nhất tổ sơ cấp là của ngươi, tất cả vinh quang lẫn sủng ái đều là của ngươi hết, ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào mặt ngươi lớn hay sao? Ngươi lấy gương mà soi bản thân mình đi! Trên người của ngươi làm gì có khí chất nào của đại thành giả?” (1)
Ban đầu, Diệp Linh Lang cũng cảm thấy mấy thứ kia đều là của Diệp Dung Nguyệt, bởi vì nguyên tác viết như vậy, nhưng hiện giờ nàng không cảm thấy thế nữa.
Nguyên tác viết gì liên quan méo gì đến nàng, hiện tại nàng đứng ở đây còn không phải là để thay đổi vận mệnh của tất cả các đồng môn của mình hay sao?
Nàng chưa bao giờ muốn nhằm vào Diệp Dung Nguyệt, nhưng hiện tại nàng thật sự thấy nàng ta quá phiền phức.
Không biết bằng cách nào, sau khi nàng biết được bản thân mình là nữ chủ được trời chọn thì nàng lại có thái độ tự tôn tự đại, miệt thị tất cả mọi thứ phiền phức như thế này.
Muốn mà không nỗ lực, tất cả đều nhờ vào may mắn, đều dựa vào việt nhặt đồ vật, toàn bộ là bằng hào quang nhân vật chính, đều nhờ vào việc ta là Diệp Dung Nguyệt, khiến cho người ta ghê tởm ấy chứ!
Còn không phải là đi tìm bảo vật hay sao? Ai mà không biết? Nàng chính là người đã biết trước nguyên tác, về sau nhất định sẽ dùng bản lĩnh để lấy được.
Bị nàng liên tiếp châm chọc, Diệp Dung Nguyệt tràn đầy thù hận trong mắt nhìn chằm chằm Diệp Linh Lang, nàng tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
“Chiếm đoạt nhiều đồ vật của ta như vậy, ngươi còn nói cứ như là chuyện bình thường vậy! Diệp Linh Lang, ngươi thật là đê tiện! Những người giống như ngươi suốt ngày mơ ước tất cả những đồ vật của ta có rất nhiều, vừa giơ tay đã có một đống, mà ngươi chỉ là một trong số đó thôi, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu! Sớm hay muộn ngươi cũng bị phản phệ (2), sẽ có kết cục thê thảm!”
Diệp Linh Lang lại cười.
“Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng hiện tại ngươi là một kẻ thất bại, ngươi nên cút ra khỏi võ đài này đi!”
Nàng vừa nói xong thì Diệp Dung Nguyệt trợn tròn hai mắt, khẩn trương đến nỗi cả người đều phát ngốc.
Không được, nàng không thể thua, nếu nàng thua, sau này khi người khác bàn luận đến nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ có Diệp Linh Lang đã từng đè trên đầu nàng, đạp lên người nàng!
Không thể, nàng không thua được, tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ đoạt giải nhất, làm sao nàng có thể thua!
Vinh quang không còn, hào quang cũng mất, nàng sẽ bị mọi người phê bình, chê cười, chế nhạo, tất cả kiêu ngạo của nàng sẽ bị dẫm nát, nàng không thể chấp nhận được chuyện như vậy xảy ra.
Nàng vội vàng tìm kiếm trong nhẫn, nàng có nhiều bảo vật như vậy, nàng có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng mà, khi nàng vừa chạm vào nhẫn, Diệp Linh Lang lấy kiếm đẩy ra cổ tay của nàng, chân đá nàng xuống khỏi võ đài.
“A…”
Trong nháy mắt rơi xuống đất, mọi sự đã định, “thùng” một tiếng vang lên, toàn trường đều reo hò đến điên rồi!
Diệp Dung Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, tiếng reo hò truyền đến không có một tiếng nào là dành cho nàng. Trong tai nàng chỉ còn tiếng châm chọc, cười chê, chế nhạo.
Nàng không bao giờ nghĩ sẽ thất bại, ở trước mắt nhiều người như vậy, thất bại dưới tay của muội muội phế vật kia của nàng!
Nếu sớm biết nàng tâm cơ như thế, đã cố tình nhằm vào nàng, lúc trước không nên đối với nàng ôn hòa như thế, nên g.i.ế.c nàng ngay từ lần đầu tiên gặp. Nàng vừa độc ác vừa âm hiểm, cho dù tránh ở chỗ tối cũng tính kế nàng.
Lúc này, Diệp Linh Lang trên võ đài còn đang cười tươi, tiếp thu toàn bộ sự cổ vũ reo hò của mọi người.
Giải nhất đầu tiên của Võ Hội Đỉnh Phong lần này đã chính thức tìm ra, Diệp Linh Lang lần đầu tham gia đã đoạt giải nhất, khiến cho toàn trường đều kinh ngạc.
“Thắng rồi! Diệp Linh Lang thật sự thắng rồi! Không ngờ nàng có thể vượt cấp đánh bại Diệp Dung Nguyệt! Nàng thật sự quá mạnh! Nàng dùng kết hợp trận pháp và phù văn dung hợp hoàn mỹ trong chiến đấu! Làm được một việc mà cả phù sư hay một tu sĩ hệ chiến đấu đều không làm được.
“Quan trọng là nàng mới mười hai tuổi! Tuổi này đã có được thành tựu này rồi, tương lai có thể đi tới bước nào thì không ai có thể tưởng tượng nổi! A a a! Ta có thể chứng kiến một thiên tài ra đời.Lúc ấy khi đánh tổ đội ta đã cảm thấy nàng rất lợi hại, rốt cuộc Thanh Huyền Tông nhờ có nàng mà thắng lợi, mà không phải nàng được tăng thêm phụ trợ mới có thể đánh bại được Diệp Dung Nguyệt.”
“Thiên phú tam linh căn, một đệ tử mà lúc trước ở đại hội thu đồ đệ ai cũng thấy chướng mắt, thế mà có thể đánh bại được đệ nhất của đại hội thu đồ đệ ở cũng một phàm giới, thiên tài đơn linh căn! Phải cố gắng bao nhiêu mới có thể có cú lội ngược dòng này chứ, vô cùng nhiệt huyết! Ta bỗng nhiên cảm thấy ta cũng có thể!”
Ở khán đài mọi người bàn tán sôi nổi, ở bên kia đội cổ vũ cũng kích động muốn hỏng luôn rồi!
“Diệp tử tỉ của ta siêu mạnh! Nàng thật sự đoạt giải nhất, vượt cấp đánh bại Diệp Dung Nguyệt! Nàng làm được rồi! A a a! Ta là đệ của khôi thủ rồi!”
La Diên Trung kích động không ngừng, tiện tay bắt được một người bên cạnh lay lay, vừa quay đầu đã thấy đó là Vũ Tinh Châu.
“Làm gì thế? Kêu lên đi chứ, kêu to lên đi! Diệp tử tỉ như thế này còn chưa đủ trâu bò hay sao? Không đáng để ngươi reo hò một tiếng hay sao?””
Màng tai của Vũ Tinh Châu sắp bị cho tiếng kêu của La Diên Trung làm cho thủng mất, hắn gật gật đầu.
“Đáng chứ! Đương nhiên là đáng rồi! Nàng đã dùng tất cả thực lực của bản thân để đánh thắng, bằng kiếm chiêu, bằng pháp quyết, bằng bùa, trận pháp, tất cả đều là bằng thực lực mạnh mẽ của bạn thân, nàng chính là dựa vào thực lực mạnh mẽ để đánh tan những pháp bảo đó của Diệp Dung Nguyệt!”
Vũ Tinh Châu nói vô cùng kích động, La Diên Trung lại không nghe được một chữ nào, ai quan tâm nàng thắng nhờ cái gì, dù sao chính là thắng, dù sao chính là Diệp tử tỉ ngầu đét!
Mà ở bên cạnh Giang Du Tranh lại nghe được, hắn khẽ cười một tiếng: “Cho nên ngươi không phục phải không? Ngươi cảm thấy ngươi bị thua Diệp Dung Nguyệt là bởi vì không có nhiều pháp bảo bằng nàng?”
“Chẳng lẽ không phải hay sao?” Vũ Tinh Châu hỏi lại.
“Đúng là thế thật, vậy ngươi tính phải làm sao đây? Trở về tìm cha ngươi yêu cầu ông ấy chiếu cố ngươi?
“Ta không cần!” Vũ Tinh Châu nói: “Ta không cần hắn quản ta, có thể tự mình tu luyện lên, chờ lần này kết thúc ta sẽ ra cửa rèn luyện thật nhiều, chỉ cần đủ nỗ lực, một ngày nào đó ta có thể đứng trên đỉnh núi.”
“Ồ, ngươi lại có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy.” Giang Du Tranh cười nói: “Không phải có ai chỉ điểm cho ngươi đó chứ?”
“Linh Lang nói vậy với ta, ta cảm thấy nàng nói đúng, mục tiêu của ta lại không nông cạn như Diệp Dung Nguyệt, bị thất bại trước nàng cũng không có ý nghĩa gì, ta là người muốn trèo lên đỉnh núi.”
“Nàng từ khi nào lại hiểu lòng người như thế, còn ngầm an ủi ngươi?”
“Ai mượn ngươi lo!”
Giang Du Tranh cười.
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi muốn trèo lên đỉnh núi nào? Xử lý thủ tịch của nhà ngươi để tự mình làm? Hay là xử lý cha ngươi để làm chưởng môn?”
Vũ Tinh Châu lắc lắc đầu.
“Cần gì cứ phải so sánh với người khác? Đương nhiên là phải so với bản thân mình rồi! Người tu tiên, sơ tâm không được thay đổi, ta đương nhiên muốn phi thăng thành tiên! Trước đó, lên thượng Tu Tiên giới xem xem đã!”
Giang Du Tranh sửng sốt, không còn cười nữa.
Đạo lý mà chỉ một đứa trẻ cũng biết, thế mà dường như hắn đã quên từ nhiều năm.
Lúc trước vẫn luôn cảm thấy ở Côn Ngô Thành đi theo sau đại sư huynh rất vui vẻ, nhưng giống như thiếu đi một chút gì đó.
Là thuở niên thiếu khinh cuồng.
Bỗng nhiên nghe được bên người không có tiếng kêu la, La Diên Trung bất mãn quay đầu lại lung lay vài cái.
“Kêu lên đi! Các ngươi cứ lười biếng kéo dài trạng thái như thế này, các ngươi có tư cách gì để xin xỏ phù? Ta nhất định phải mách với Diệp tử tỉ! Ta xem các ngươi sau này làm sao có thể lợi dụng bùa của Diệp tử tỉ.”
…
Giang Du Tranh cùng Vũ Tinh châu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Không nói chuyện với đồ ngốc.
Thôi được rồi.
Vì thế, hai người một lần nữa cầm thấy đạo cụ rồi kêu lên, lần nữa gia nhập vào giữa đội cổ vũ, đóng góp một viên gạch cho nhân khí huy hoàng của Diệp Linh Lang.
_____
(1) Đại thành giả: người có năng lực to lớn, thành công lớn, trình độ cao rộng, có ý chí quyền uy và phong thái của người bậc đại nhân đại nghĩa, ý là người có năng lực to lớn, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới mọi người, có thể gánh vác vì người khác. Mình giữ nguyên cụm từ này bởi không tìm ra một từ tương đương về nghĩa trong tiếng Việt, ai có thể tìm thì giúp mình với nha!
(2) Phản phệ: Đọc truyện kiếm hiệp hay tiên hiệp nhiều thì mình hiểu đại khái phản phệ là bị tác dụng ngược trở lại. Ý là không có gì tốt đẹp!