{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 70: Vũng lầy II

Lưu Ngư Vô Dạng

Hera Khinh Khinh 871 Chữ 11/03/2025 20:45:51

Hắn muốn làm gì, không muốn làm gì, đều có thể kiên trì, hoặc là khắc chế rất tốt.

Vừa nãy, bạn của Sam, một tiền bối trong vòng Street Dacne đưa cho hắn một điếu thuốc, thuốc kia chính là loại thuốc lần đầu hắn hút. Hắn ngủi mùi, cơn nghiện t.h.u.ố.c lá bỗng nhiên đến.

Bực bội trên người tích tụ, cần phải có cái gì đó để giảm bớt, hút t.h.u.ố.c lá là một lựa chọn không tệ.

Khói trắng xoá, hắn nhìn thấy người con trai đứng bên cạnh Nguyễn Dư.

Cao lớn, thẳng tắp.

“Người kia là ai?” Đằng Hạo bên cạnh hỏi.

“Nhìn không rõ lắm!” Tiêu Khanh trả lời, sau đó lại bổ sung một câu, “Hình như là nhất kiến chung tình.”

“Sao anh lại thấy là nhất kiến chung tình?”

“Trẻ con, không hiểu là đúng!” Tiêu Khanh đập sau gáy Đằng Hạo một cái, “Xem bọn họ kia, có phải đang thêm WeChat không?”

Đằng Hạo nhìn qua.

Dưới bóng cây đen kịt, người con trai đội mũ lưỡi trai đang giơ diện thoại di động lên, màn hình hướng về phía trước, mà Nguyễn Dư, cũng cầm lấy điện thoại, khom lưng ghé vào trước mặt của người con trai đó, rõ ràng là quét mã thêm WeChat.

“Thêm WeChat là nhất kiến chung tình ư?”

“Một đôi nam nữ xa lạ trong trường hợp đó bỗng nhiên thêm WeChat, không phải nhất kiến chung tình thì là gì?”

“Xì” Đằng Hạo không vui lắm.

“Đừng có “xì”,  với tính cách khó gần của cô nàng thủ khoa nhà mấy người, nếu không có suy nghĩ tốt về người khác thì sẽ chủ động thêm WeChat hay sao?” Tiêu Khanh nhún vai, “Dù sao chúng ta biết lâu như thế, tôi còn chưa có WeChat của cô ấy đâu.”

Đằng Dực ở bên cạnh bóp tắt điếu thuốc.

Mùi vị của t.h.u.ố.c lá hôm nay hình như không đúng, càng hút càng khó chịu.

“Em có WeChat của chị ấy!” Đằng Hạo cãi lại.

“Cậu là chủ nhỏ của cô ấy, cậu có WeChat của cô ấy thì có thể chứng minh cái gì, cậu không có Wechat của cô ấy mới lạ đó, không tin thì hỏi anh trai cậu xem, cậu ta có không?”

Đằng Dực không lên tiếng.

Đúng là không có thật.

“Xem xem!”

Đằng Hạo không nói gì.

“A, hôm nay thật đúng là bực mình, nhưng mà cũng tốt, không coi là không thu hoạch được gì, ít nhất cô nàng thủ khoa nhà chúng ta có được một cuộc gặp tình cờ, biết đâu có thể phát triển thành một đoạn nhân duyên.”

“Anh đừng có nói linh tinh.” Đằng Hạo nhăn mày.

Tiêu Khanh thấy thế, cười ha hả ôm lấy bả vai của Đằng Hạo: “Sao thể thằng nhóc này? Không phải là cậu thích chị gái thủ khoa này của cậu rồi đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó!” Đằng Hạo đỏ mặt kêu to, “Em có…”

Nói được một nửa đã vội vàng dừng lại.

“Cậu có cái gì? Có cái gì?” Tiêu Khanh lại càng hăng hái, “Thằng nhóc này yêu sớm, có bạn gái rồi phải không?

Đằng Hạo tàn nhẫn nhéo Tiêu Khanh một cái thật mạnh, chột dạ nhìn về phía anh trai Đằng Dực.

Đằng Dực nghĩ gì đó, hình như cũng không nghe thấy bọn họ nói gì.

Hai người còn đang ồn ào, Nguyễn Dư đã chạy tới, điện thoại di động của cô còn cầm trên tay, màn hình sáng lên, trang đầu đúng là giao diện WeChat.

“Ái chà…” Tiêu Khanh ồn ào.

“Cái gì thế?” Nguyễn Dư hỏi.

“Không có gì không có gì, em vui vẻ là được!”

Nguyễn Dư không hiểu gì, cô quay đầu nhìn về phía Đằng Dực, hắn không thèm nhìn cô, trực tiếp kéo cửa ra ngồi vào xe.

-_-

“Cùng đi ăn cơm thôi!” Phương Uyển đi tới, “Tới phố Trường An, nghe nói Đằng Dực thích chỗ đó.”

“Được” Tiêu Khanh trả lời.

Phương Uyển quay trở lại, kéo cửa ghế phụ của chiếc Maserati, ngồi vào trong xe.

Xe khởi động, nghênh ngang rời đi, đèn xe của chiếc xe màu đỏ tươi kia, trong đêm tối tạo ra một lỗ hổng.

Nguyễn Dư đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn xe của Đằng Dực tiến vào dòng xe cộ.

“Đi thôI!” Tiêu Khanh duỗi tay, trước mặt Nguyễn Dư búng tay một cái, ý bảo nàng đi theo.

“Tôi không đi, tôi phải về trường học.”

“Đừng như vậy, hôm nay trạng thái của Đằng Dực không tốt, mọi người cùng đi thôi, vui vẻ cùng với cậu ta một chút, rời đi lực chú ý.”

Nguyễn Dư hơi do dự.

“Đi mau đi mau!” Tiêu Khanh vẫy vẫy tay, giống như là gọi con dê nhỏ tụt lại phía sau.

Nguyễn Dư sợ nếu đi sẽ nhìn thấy Đằng Dực cùng với Phương Uyển khanh khanh ta ta với nhau, nhưng không đi thì lại có chút không yên lòng với hắn, cuối cùng ỡm ờ, vẫn lên xe.

Xe do Chu Hi Hoà gọi, một chiếc xe thương vụ, có thể chứa tất cả mọi người.

Phố Trường An vào buổi tối, ánh đèn rực rỡ, đẹp hơn cả ban ngày, cũng không biết vì cái gì mà tâm trạng của Nguyễn Dư khi đến đây đều kỳ lạ.

Lần trước thế, mà lần này cũng thế!

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:45:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :