{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 55: Con ngoài giá thú

Lưu Ngư Vô Dạng

Hera Khinh Khinh 771 Chữ 11/03/2025 20:45:49

Bà chủ mang đồ ăn lên, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nguyễn Dư vốn là không muốn ăn gì, đến khi ngửi thấy mùi hương lại cảm thấy rất đói bụng.

Thức ăn trên bàn đều là cơm nhà, bàn ăn rất đơn giản, nhưng cả hương vị và màu sắc đều rất tốt, tốt hơn nữa là, mỗi đồ ăn so với ảnh chụp trên thực đơn không có gì khác nhau, thậm chí còn đầy đủ hơn.

Đằng Dực đẩy phần canh xương hầm đến trước mặt Nguyễn Dư.

“Nếm thử đi!”

Nguyễn Dư gật đầu, cầm lấy cái muỗng múc một muỗng.

Nước canh rất ngọt và thơm, không phải là vị ngọt của bột ngọt, mà là mùi vị tự nhiên, một ngụm vào bụng khiến cả người ấm lên.

“Là xương ống, sáng sớm tôi đã cùng với bạn già đi chợ, chọn phần tươi nhất, đã ninh cả buổi sáng rồi.” Bà chủ ở bên cạnh bổ sung.

“Ngon quá!”

“Ngon thì uống nhiều một chút. Đồ ăn đầy đủ rồi, hai người ăn từ từ.”

Bà chủ nói, sau đó đi về sau bếp.

Trong đại sảnh lại an tĩnh một lần nữa, nhưng chủ đề lúc nãy đã hoàn toàn kết thúc.

Nguyễn Dư im lặng dùng bữa, Đằng Dực lại không ăn gì.

“Vì sao anh lại không ăn?”

“Em ăn đi!” Hắn uống một ngụm trà, “Vừa rồi không nghe thấy à? Chủ yếu là để cảm ơn em, nếu không có em, Đằng Hạo sẽ không thể tiến bộ được nhiều thế.”

“Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, là tôi nên cảm ơn nhà anh. Nếu không có việc này, tôi sẽ không thể nào gom đủ học phí.” Nguyễn Dư dùng chiếc đũa gảy gảy cục xương trong bát canh, mái tóc uốn lượn che khuất đôi mắt, cũng che khuất cảm xúc.

“Dừng lại, từng cảm ơn nhau nữa!” Đằng Dực chỉ vào bàn đồ ăn trước mặt cô. “Ăn nhanh lên!”

Nguyễn Dư cong khoé miệng lên, cúi đầu tiếp tục ăn canh, từng miếng nhỏ một, dáng vẻ vẫn có rất nhiều tâm sự.

Sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên mở miệng: “Thật hâm mộ quan hệ của anh và mẹ anh. Vừa là người thân, lại vừa là bạn bè, thật là tốt!”

Đằng Dực không nói tiếp.

Cô hình như cũng không cần hắn phải trả lời.

“Tôi rất hận mẹ tôi, sau khi cha tôi qua đời, bà ấy bỏ mặc tôi mà đi… Sau khi bà ấy rời đi, hoàn toàn biến tôi thành đứa trẻ hoang dã không cha không mẹ trong miệng người khác.”

Nước mắt ầng ậng trong hốc mắt của Nguyễn Dư.

Đằng Dực nhìn ra được, sau khi nói ra những lời này và nhịn những giọt nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cũng đã hao hết toàn bộ sức lực của Nguyễn Dư.

“Tôi cũng đã từng hận mẹ của tôi.” Hắn nói.

Nguyễn Dư đột nhiên không ngờ tới, lực chú ý rời đi, nước mắt lăn xuống trên má nàng, cô vội vàng duỗi tay lau sạch, giống như khóc là một việc cô vô cùng không am hiểu lại khiến cô cảm thấy mất mặt.

“Vì sao?”

Mẹ con bọn họ, rõ ràng là có quan hệ hài hoà như vậy.

“Bởi vì cha của tôi.” Đằng Dực chuyển động ấm trà bên cạnh tay của mình, không chút để ý, “Tôi và Đằng Hạo, chưa từng biết cha của mình là ai, chỉ biết hắn họ Đằng.”

Nguyễn Dư ngẩn người.

Trước kia cô vẫn chưa từng nghe nói gì về cha của hai anh em Đằng Dực và Đằng Hạo, cô cho rằng người nếu không xuất hiện, không phải đã rời khỏi thế giới này thì chính là đã rời khỏi cuộc sống của bọn họ, lại chưa từng nghĩ, hoá ra người kia từ đầu tới cuối đều không có tên.

“So với không có cha, dấu vết của con ngoài giá thú lại càng đáng sợ.” Đằng Dực ngắm nhìn chiếc thuyền buồm màu đỏ xa xa ngoài cửa sổ, suy nghĩ xa xăm.

Đã từng có một khoảng thời gian, tất cả mọi người bên cạnh đều đàm luận về thân thế của hắn cùng với em trai, đàm luận đoạn quá khứ trong tối kia của Thẩm Băng. Tuy hiện tại rất ít người nhắc tới, nhưng thật ra những đại lão trong thương giới, không ai không biết, không ai không hiểu chuyện cũ của Thẩm Băng.

Đúng vậy, thời niên thiếu vô tri của Thẩm Băng từng yêu một người đàn ông, sau đó trở thành người tình bí mật của người đàn ông đó trong sáu năm.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:45:49

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :