“Đại, đại khái… ba phút nữa.” Giám đốc sắp khóc đến nơi, tiểu tổ tông kia đụng trúng hàng rào bảo vệ đã khiến toàn bộ đường đều bị chặn lại, lại còn là đường đơn cong nhỏ chật hẹp, vốn dĩ công việc chỉ cần mất mấy phút, nhưng lại dây dưa đến mười mấy phút chưa xong, nhưng những lời này ông ta không dám nói ra.
Chỉ có thể cúi đầu khom lưng, cẩn thận hầu hạ, chỉ e cậu ấm này khó chịu một cái là quơ tay dẹp luôn cả câu lạc bộ này đi.
Đến lúc đó mới gọi là xui xẻo!
…
Lại nói đến Chu Dịch bên kia, thời gian chờ đợi càng lúc càng dài, vốn dĩ hắn còn trấn tĩnh, giờ đây cũng đã bắt đầu hoang mang.
Khi bò xuống tìm búa an toàn, một luồng khí nóng từ đằng sau người truyền tới.
Đuôi xe phơi nắng đã vọt lên ngọn lửa, Chu Dịch kinh hãi, bản năng muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dùng nắm đ.ấ.m ra sức đập vào cửa sổ.
Từng chút từng chút một, cho đến khi bàn tay đã m.á.u thịt lẫn lộn nhưng cũng chỉ có thể đập nứt nó, tạo nên hình mạng nhện chứ không thể đập vỡ được.
Ầm!
Lửa dần lớn hơn, Chu Dịch cắn răng, bắt đầu dùng vai đập vào cửa xe.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, thép cường lực mà để anh đập được mới gọi là siêu phàm đấy.” Đàm Hi đứng bên ngoài xe, mặc bộ trang phục đua xe màu đỏ bạc, tóc đuôi ngựa lay động trong gió, xinh đẹp mà khí khái.
Cô nhìn thấy có ánh lửa từ xa nên mới quay lại.
Chu Dịch cũng không để ý đến ân oán giữa hai người nữa, lúc này dường như đã tìm được ngọn cỏ cứu mạng, không khác gì điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cứu tôi!”
Đàm Hi nhíu mày, lại đi vòng qua bên kia kiểm tra, “Anh lùi lại phía sau đi.”
Chu Dịch ngoan ngoãn nghe lời, lùi về vị trí ghế lái phụ.
Sau đó hắn đã thấy cô lấy ra một chiếc giày cao gót, bắt đầu dùng gót giầy đập mạnh vào kính cửa, gắng sức đập vào vị trí trung tâm mạng nhện mà hắn đã đập nứt ra khi nãy.
Khóe miệng Chu Dịch co quắp.
Đập được kha khá, Đàm Hi mang giày vào chân, giơ chân lên đạp một cái, bạch!
Kính nứt vỡ từ phía giữa ra, cô lại dùng mũ bảo hiểm đập khắp bốn xung quanh để đẩy thủy tinh vụn xuống, “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Lăn ra đây nhanh lên!”
Mười lăm phút sau.
Khi đội cứu hộ cuối cùng cũng dọn sạch xong đường, hỏa tốc đi tới, thứ đập vào mắt họ chỉ là một chếc xe đang bốc cháy, cũng may, còn chưa nổ tung.
“Là xe của anh Dịch!” Dương Tự phản ứng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Mau đến cứu người!”
Một đàm người ùa lên, người dập lửa, người cạy cửa xe.
“Này… tôi ở đây.”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy một bóng người màu lam bạc đứng trong một góc rẽ phía trước, trong tay cầm một chiếc giày cao gót.
Bởi vì đó là vùng điểm mù, cho nên mới đầu mọi người không chú ý đến.
Tưởng Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trái tim Tống Bạch cũng dần đập bình thường trở lại.
Chỉ có Dương Tự chú ý đến điểm tương đối độc đáo: “Anh, anh đang cầm cái gì trong tay thế?”
Chu Dịch ồ lên một tiếng, gãi đầu: “À này… mấy người có biết chỗ nào sửa giày cao gót không?”
Tống Bạch + Tưởng Hoa: “…”
Dương Tự trợn mắt há mồm.
“Chu Dịch, anh đã sửa xong chưa hả?”
“Ồ, sắp rồi.”
Thế giới này bị làm sao vậy?
Cho đến khi trở về phòng riêng, mấy người Tống Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Đàm Hi gọi nhân viên phục vụ đưa cô đi thay đồ.
Chu Dịch cũng muốn đi, nhưng bị ba người kia ngăn lại.
“Cậu và cô ấy… sao vậy?”
“Dịch Tử, có chuyện gì mà tụi này lại không biết không?”
“Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Chu Dịch bị ấn ngồi lại xuống ghế sô pha, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự tất nghiêm trị.”
“Ừ thì…” Hắn sờ mũi, “Dù sao thì các cậu bớt nhằm vào cô ấy đi!”
Đôi mắt Tưởng Hoa lộ vẻ trêu tức: “Bị mê hoặc rồi hả?”
“Cút! Đó là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Tống Bạch nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Dịch kể lại một lượt mọi chuyện, Dương Tự chẹp chẹp miệng, “Không ngờ trông có vẻ văn nhã nhu thuận, hóa ra mà một cô gái dã man!”
“Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả.” Tưởng Hoa rót cho mình một cốc nước, “Cô ta thắng được Dịch Tử, chẳng lẽ không đục nổi một tấm kính?”
“Đừng có nói với em cô ta dùng cái này đục đấy nhé?” Dương Tự chỉ vào một chiếc giày cao gót đã bị gãy gót trong tay Chu Dịch.
“Bingo.” Một cái búng tay, Chu Dịch gật đầu, “Mau nghĩ xem sửa cái này thế nào đi…”
“Vậy lúc trước cá cược tính sao?”
Đàm Hi thua phải để cho Chu Dịch bạt tai hai cái, Chu Dịch thua thì để tùy cô xử lý.
“Ờ, cô ấy bảo tôi sửa giầy cho cô ấy.” Ánh mắt lóe sáng.
“Chỉ thế thôi à?” Tưởng Hoa nhướng mày, đằng sau mắt kính là đôi con ngươi sáng quắc, lướt qua ánh sáng sắc bén.
“Khụ khụ… còn nữa, sau này gặp mặt phải gọi cô ấy là… chị Đàm.”
Chu Dịch lắp bắp nói xong, gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn phải gọi một con nhóc là “chị”?
Nhưng không nhịn không được, ai bảo hắn thua chứ?
Tống Bạch ngồi bên cạnh, gác chân lên bắt chéo, tư thái nhàn nhã, anh ta có thể nói là kết quả này mình đã liệu được từ trước rồi không?
Dù sao cũng là người từng trải…
Đàm Hi thay quần áo xong, đi dép trở lại phòng, “Đã sửa xong chưa?”
Cô muốn quay về trường học.
Chu Dịch mặt mày khổ sở: “Hình như là phải dùng keo dán để dán.”
“Thế thì sao?”
“Không sửa được! Nhưng mà, tôi có thể đền cho cô một đôi mới.” Công tử Chu không thiếu tiền, đừng nói là một đôi, một nghìn đôi hắn cũng đền được.
“Vậy bây giờ tôi đi giày nào?”
Chu Dịch: “…”
Đàm Hi giơ tay, “Đưa đây.”
Ngoan ngoãn cung kính.
“Gọi đi.”
“Hả?”
“Điều chúng ta cá cược.”
“… Chị Đàm.”
“Ừ, ngoan đấy.”
Tống Bạch: “…”
Hình như anh ta đã nhìn thấy bóng dáng một người nào đó từ trên người Chu Dịch, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người đó là mình.
Đập gót chiếc giày còn lại vào cạnh bàn, cũng không biết là do lực đập quá lớn hay do góc độ quá vi diệu mà gót giày lập tức gãy ra.
“Đối xứng vừa khít.”
Phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bốn người đàn ông, Đàm Hi mang giày vào còn lắc lư chân thử giày, không tệ.
“Tôi đi trước đây.” Vẫy tay, cầm túi đi mất.
Đi ra phía cửa, cô hơi ngừng lại, “Nhãn hiệu này, mỗi mẫu một đôi, trong vòng ba ngày đưa đến đại học T, coi như là… tiền công cứu mạng anh.”