Người con gái cười tươi như hoa, ung dung lên tiếng đồng ý.
“Nếu như cô thua phải để tôi bạt tai hai cái.”
Đàm Hi nhún vai, một giây sau, ý cười đã quay lại trên gương mặt, “Nếu anh thua thì sao?”
“Tùy cô đưa ra điều kiện!” Chu Dịch hừ lạnh, hắn mà thua được sao?
Nực cười!
“Thoải mái đưa ra điều kiện sao?” Đàm Hi đắn đo một lát, “Được, vậy chơi với anh một ván.”
Đàm Hi được bồi bàn đưa đi thay quần áo.
Chu Dịch tự mang theo trang bị, cho người vào xe hắn lấy rồi mang đến phòng riêng.
Khi xuống trường đua, Tống Bạch liếc nhìn hắn hàm ý sâu xa.
“Ba, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu dạy dỗ con đàn bà kia!”
“Chỉ mong là thế.”
“Sao cậu lại cúi đầu ủ rũ thế kia?”
Một lần nữa liếc nhìn hắn, đáng tiếc, Chu Dịch không hiểu được thâm ý sâu xa trong đó, vậy thì – tự cầu nguyện cho mình đi vậy.
Trường đua xe rộng lớn.
Chu Dịch ôm mũ bảo hiểm, nghiêng người dựa vào xe, quần áo đua xe màu xanh lam bạc, đứng thẳng tắp dưới ánh sáng mặt trời, uy phong lẫm liệt.
Trước đó, hắn đã kiểm tra toàn diện lại một lần tính năng của chiếc xe, đảm bảo chắc chắn các chỉ tiêu đều không có vấn đề gì.
“Hoa Tử, cậu đặt thay tôi hai mươi vạn.”
“Cược ai thắng?”
Chu Dịch tức đến nghiến răng kèn kẹt: “Cậu nói xem ai thắng?”
“Chỉ biết dát vàng lên mặt mình.”
“Tôi đang tạo uy! Tạo uy thế đấy, nghe chưa!”
“Anh Dịch, dù sao… dù sao cô ta cũng là con gái, anh phải nương tay đấy nhé.” Ấn tượng của Dương Tự đối với Đàm Hi không tồi, ừm, nên nói là, ấn tượng của hắn đối với cái đẹp đều không tồi.
“Hừ, cô ta sao? Tôi đâu có coi ra gì.” Cằm hơi nhếch lên, ý chí hăng hái.
Lúc này, Đàm Hi đi từ trong thang máy ra, bộ quần áo đua xe màu đỏ bạc, tay phải kẹp chiếc mũ bảo hiểm ngang hông, tóc đuôi ngựa lắc lư theo từng bước đi của cô, từ xa nhìn lại tư thế hiên ngang oai hùng.
Tống Bạch ngơ ngác, Tưởng Hoa hơi ngẩn đi, chỉ có con thỏ nhỏ c.h.ế.t bầm Dương Tự nói ra thành lời:
“Đẹp quá…”
Thực ra cũng không thể nói là đẹp, dù sao thì cũng là đặc biệt có tinh thần, dường như vừa nhìn thấy cô đã thấy tràn ngập năng lượng.
Hoặc có lẽ là, đây chính là… thần thái chăng?
“Hy vọng đến lúc đó cô đừng có khóc!” Chu Dịch ném ra một câu.
Không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ nữ mặc quần áo đua xe, dù sao thì ở trong cái giới này vẫn có các tay đua nữ.
Nhưng lần đầu tiên cảm thấy còn có người mặc đồ đua xe lại giống như mặc đồ cưỡi ngựa.
Không sai, dáng vẻ Đàm Hi thong dong bước đi, ung dung tự tại, không giống như đang thi đấu, mà giống như đang cưỡi ngựa đi dạo vùng ngoại ô.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phản bác, bộ quần áo này được mặc trên người cô cực kỳ đẹp mắt…
Khụ khụ…
“Ai khóc ai cười còn chưa chắc chắn đâu, đừng đưa ra kết luận quá sớm, cẩn thận tự vả vào mặt mình đấy!”
“Cô!”
Đàm Hi không thèm để ý đến hắn, xoay người, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Mẹ kiếp! Đây là xe đua thật đấy, trước mắt là đường đua chuyên nghiệp quanh co lượn vòng, lời rồi, lời quá rồi!
Nhớ lại năm xưa, Đàm Hi vẫn còn là Viêm Hề, tuổi trẻ sung sức, sôi nổi ngông cuồng, khi còn học ở Mỹ đã không ít lần chán chường, kỹ năng lái xe đã học được khi đó.
Nhưng mà, đều chỉ là một đám ô hợp tụ tập lại với nhau gây chuyện nhốn nháo mà thôi.
Mũ bảo hiểm là loại chuyên dụng giành cho xe điện, quần áo là đồng phục do trường học phát, xe đều là hàng secondhand do gara ô tô thải ra, đã cải tạo sửa chữa qua, phun sơn m.ô.n.g má lại.
Cuối cùng, nhân lúc nửa đêm, khi trên đường cái không có ai, hai ba đám tụ tập lại với nhau, thở hổn hển đạp chân ga, hùng hổ đi lên đỉnh núi, rồi lại từ đỉnh núi ủ rũ đi về.
Bây giờ, lúc này đây, cô đang đặt m.ô.n.g ngồi lên một chiếc xe đua được lắp ráp đặc biệt, chế tác hoàn mĩ, chứ không phải một chiếc xe đã qua cải tạo.
Máu nóng trong người đang sôi trào ầm ĩ, rộn ràng rạo rực.
Đàm Hi đã hoàn toàn quên đi chuyện cá cược, trong mắt lúc này chỉ có xe – xe đua – một chiếc xe thực sự!
“Này, cô không cần kiểm tra à?”
“Kiểm tra cái gì?”
“Xe.”
Đàm Hi khởi động, đạp chân ga – âm thanh như sấm rền!
“Bắt đầu đi.”
“Thế là kiểm tra xong rồi à?”
“Tay đua xe mạnh mẽ thực sự, chỉ nghe tiếng động cơ là biết xe ngon hay không…” Cô đâu có biết mấy ngón nghề này, chẳng qua chỉ mở miệng nói bừa, bịa đại ra thôi.
Nhưng Chu Dịch lại bị cô dọa thật, suy nghĩ đến chuyện khi về phải gọi điện hỏi mấy người trong top 10 bảng xếp hạng xem có kỹ năng này không.
Nghe tiếng đoán hình?
“Mời hai tuyển thủ vào vị trí!” Trên loa phát thanh bắt đầu phát ra hiệu lệnh, là tiếng Anh chuẩn.
Chu Dịch vốn dĩ đang chiếm làn đường đua thứ nhất.
Đàm Hi rẽ mấy cái, vững vàng dừng ở làn đường đua thứ hai.
Trọng tài chuyên nghiệp giơ lá cờ nhỏ lên, đứng giữa hai chiếc xe.
Đàm Hi và Chu Dịch yên tĩnh đứng chờ tiếng còi hiệu lệnh vang lên.
Phạch!
Chu Dịch đạp mạnh chân ga, chiếc xe trong nháy mắt đã vọt đi xa.
Tốc độ của Đàm Hi cũng không hề chậm, gần như làm động tác cùng lúc với Chu Dịch, đạp chân ga vọt đi.
Dương Tự nhìn đến trợn mắt há mồm: “Sao em cảm thấy hai chiếc xe như có chung người điều khiển vậy nhỉ? Anh Hoa, anh nhéo em một cái coi sao…”
“Ái ui! Đau đau đau… bỏ tay ra đi!”
Tưởng Hoa nhíu mày, ánh mắt đang nhìn trên hai chiếc xe đang bám sát nhau trên đường đua.
“Không ngờ, cô ta có thể theo kịp tốc độ của Chu Dịch.”
Tống Bạch cười không nói gì.
Anh ta đã từng được lĩnh giáo, cho nên không có gì kinh ngạc cả.
“Không thể nào… có lẽ là anh Dịch còn chưa phát huy hết, thương hoa tiếc ngọc mà!”
Dương Tự thầm nghĩ trong lòng, Chu Dịch đã biết bảo vệ phụ nữ rồi, đây toàn là công lao của hắn hết!
Bỗng nhiên cảm thấy vui mừng không gì sánh được.
“Không đúng chứ…” Tưởng Hoa bắt đầu nhíu mày lại.
Bảo tồn thực lực xưa nay chưa bao giờ là phong cách của Chu Dịch, trừ khi…