Bà còn muốn nhìn thấy cháu dâu tương lai nữa...
"Ôi, sao ví tiền lại rơi rồi kìa?"
"Chắc là lúc lấy điện thoại nên làm nó rơi ra."
"Ồ? Ông nhìn xem này..."
Ví da mở, bên trong ngăn nhỏ có một tấm ảnh dài chừng sáu, bảy centimet, dưới ánh đèn đêm, thiếu nữ hôn lên gương mặt người đàn ông, tuy rằng chỉ lộ ra sườn mặt nhưng bộ dáng mi mắt cong cong liền nhìn khá vừa mắt.
"Ông già à, tôi... không hoa mắt đấy chứ? Đây là A Chinh nhà chúng ta thật sao?"
"Hừ! Thằng nhãi ranh này diễm phúc không cạn đâu!"
"Ôi trời, cô bé này nhìn tuấn tú thật..." Bà cụ dùng ngón tay đã đầy nếp nhăn mơn trớn trên tấm ảnh.
"Vẻ mặt của thằng này nghiêm túc quá, còn phải để nhà gái người ta chủ động nữa chứ, quả thực mất hết mặt mũi của Lục gia chúng ta!"
"Nói bừa! A Chinh nhà chúng ta vừa cao vừa đẹp trai, khiến con gái thích có gì mà khó đâu!"
Ông cụ Lục chửi thầm: Sao bà không nói tính tình thằng nhãi ranh đó vừa thối vừa bướng bỉnh đi? Có cô gái nào có thể chịu nổi nó chứ?
Đáng tiếc cho con bé này, bị con bò già gặm mất!
"Tốt rồi... Tốt quá rồi... A Hà trên trời có linh thiêng chắc sẽ vui mừng lắm, còn có A Viễn nữa..."
Mặt ông cụ Lục biến sắc: "Đừng có nhắc thằng nghiệt tử đó với tôi!"
"Ông!"
Lục Giác Dân tức giận đến mức mặt cũng đỏ bừng, thở phì phò, bà cụ hoảng sợ vội vàng đi lấy thuốc, lấy nước, tận mắt nhìn ông nuốt xuống rồi, hơi thở vững vàng rồi mới yên tâm.
Xoay người, dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Được rồi, tôi không nhắc tới nữa... không nhắc tới nữa... Ông đừng làm ảnh hưởng tới sức khỏe của mình..."
"Sau này không được nhắc tới nó nữa!"
"Được..."
Bà cụ Lục đau lòng như nhỏ máu, tốt xấu gì cũng là đứa con trai duy nhất của hai cụ! Tuy rằng nó đã làm sai, nhưng người cũng đã c.h.ế.t rồi, còn nhớ làm gì chứ?
Có điều, bà vĩnh viễn không dám nói lời này ra trước mặt Lục Giác Dân.
Tạo nghiệt mà!
Lại nói tới Đàm Hi, sau khi tắm rửa xong liền nằm ở trên giường g.i.ế.c thời gian, chờ nghỉ ngơi xong rồi mới bò dậy xem tin tức thị trường chứng khoán.
Đo lường tính toán một hồi, lại lật xem mấy báo cáo quý mà các công ty đưa ra thị trường.
Cuối cùng, lực chú ý liền đặt ở "tân tam bản".
Mấy năm gần đây, các công ty nhỏ và vừa dựa vào kỹ thuật, thương mại điện tử, tri thức về quyền tài sản từ mềm yếu dần dần trưởng thành lên, hoàn cảnh lúc trước khá tốt, đáng tiếc cô đã bỏ lỡ mất bốn năm hứng khởi đầu tiên, lúc đó cô đang trốn trong núi sâu, đần độn sống qua ngày, hiện giờ muốn tiếp thu lại cũng phải dùng kha khá thời gian.
Kỳ thực, mấy ngày nay cô vẫn luôn có một ý tưởng, vừa hay nhân lúc trong ký túc không có ai, cô có thể thương lượng một chút với Sầm Uất Nhiên.
Không ngờ, đối phương lại gọi cho cô trước.
"Hi Hi, cảm ơn em về chuyện của Ân Hoán, mấy ngày nay vẫn luôn bận thanh toán tiền đánh bạc nên chưa có thời gian gọi cho em."
"Không có gì to tát đâu, có quan hệ thì dễ dàng hơn thôi, nhưng nếu không có quan hệ thì không phải chỉ cần tùy tiện đền chút tiền thuốc men là có thể giải quyết được. Nếu đối phương quyết tâm cắn c.h.ế.t không bỏ, vậy thì Ân Hoán chỉ có nước ngồi tù!"
"..."
"Có đôi khi, nắm tay đúng là có tác dụng, nhưng đối phó với kẻ địch cấp cao thì phải dùng tới đầu óc! Chị phải khuyên hắn nhiều vào, làm việc đừng có xúc động như thế nữa, có khi tự nhiên lại ném nhược điểm của mình vào tay đối phương ấy chứ."
"Ừ, chị hiểu rồi."
"Sau này còn xảy ra loại chuyện này thì cứ để hắn tự giải quyết đi. Hai người đàn bà còn không trị được thì hắn còn làm đại ca làm quái gì?"
Sầm Uất Nhiên bị dạy dỗ đến độ chỉ biết yên lặng gật đầu, sau đó quay sang lườm người nào đó một cái.
Đều tại anh cả đấy!
Ân Hoán bĩu môi, nói gì mà nói to thế, hắn ngồi bên cạnh không cần cố tình nghe cũng có thể nghe thấy.
"Em biết, hắn đang ở ngay bên cạnh chị, lời này là nói cho hắn nghe thôi! Đừng có giả ngu với em nhé!"
Sầm Uất Nhiên vui vẻ.
Mặt Ân Hoán thì sa sầm xuống.
"Hi Hi, em có thiên lý nhãn đấy à?"
"Còn cần dùng mắt sao? Tùy tiện cũng đoán ra."
Sầm Uất Nhiên cười đến gập bụng: "Tính anh ấy thế đấy!"
Đúng là không khó đoán thật.
"Đúng rồi, em muốn đầu tư vào tân tam bản, chị cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này em có quyền nói chuyện hơn chị." Tuy rằng cô có học về tài chính, cũng tiếp xúc với chứng khoán, nhưng về kinh nghiệm thực chiến thì tuyệt đối không bằng Đàm Hi.
Có đôi khi, Sầm Uất Nhiên cũng rất tò mò, tại sao một cô bé còn chưa đầy 20 tuổi lại có thể có ánh mắt độc địa như thế, còn có tự tin vượt quá người bình thường nữa?
Sau khi hai người kết bạn và tiếp xúc với nhau rồi, vấn đề này chẳng những không có lời giải đáp mà càng lúc càng thêm phức tạp.
Về sau nữa, cô cũng chẳng thèm tìm hiểu nguồn cơn nữa mà tiếp nhận sự thật này.
"Ý của em là, dùng lợi nhuận mấy ngày nay để đầu tư vào cái này?"
"Ừm."
"Liệu có... nguy hiểm quá mức không?"
"Nhưng nguy hiểm thường tỷ lệ thuận với lợi ích thu về mà."
"Em quyết định rồi sao?"
"Ừm. Trước tiên cứ chia chác hoa hồng cho các anh em theo thỏa thuận trước đây đi đã, tiền dư lại thì để một nửa làm vốn lưu động, một nửa giao cho em quăng vào thị trường chứng khoán."
"Chị sẽ nhanh chóng kết toán."
"Vâng."
"Hi Hi, chị..." Sầm Uất Nhiên muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Đại khái Đàm Hi cũng đoán được có liên quan tới mẹ con Tần Dung, quả nhiên...
"Chị muốn hỏi thăm một ít chuyện ở Sầm gia, còn cả... Tần Dung nữa."
Sầm Uất Nhiên nghĩ, nếu lần trước Đàm Hi đã nhắc nhở cô khi ra ngoài phải cẩn thận, bí mật thân thế của cô cũng nhờ đó mới biết được hơn một chút, nói vậy thì quan hệ của Đàm Hi và Sầm gia chắc chắn là không hề nhỏ.
Nếu không, sao có thể nghe được những cuộc nói chuyện bí mật như thế, sau đó còn báo cho cô nữa?
"Chị muốn biết về cái gì?"
"Sầm gia, Sầm Thị, còn cả bối cảnh của Tần Dung nữa."
Cô đã biết được ân oán tình thù giữa ba người năm xưa từ mẹ cô, nhưng có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô phải biết thì mới có phòng bị được.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện ở bệnh viện xảy ra thêm một lần nào nữa.