Tay Đàm Hi bị giữ chặt, ánh mắt cảnh cáo của gã đàn ông làm cô không thể không kiềm chế tính tình lại.
Đây là kẻ điên!
Chẳng ai biết được giây tiếp theo hắn sẽ làm ra chuyện gì, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới được.
"Tôi gọi chứ gì?" Đàm Hi nhướng mày.
"Đương nhiên." Tần Thiên Lâm mở thực đơn ra: "Món cá chưng tương này thế nào?"
"Được."
Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ ngạc nhiên khi thấy cô nghe lời như thế.
Đàm Hi lập tức gọi: "Gà cay, tiết chưng ớt, đậu phụ Ma Bà, gà Cung Bảo..."
Gọi liên tiếp bảy, tám món ăn, đã có người vội vàng thò mặt ra mời khách như thế, vậy thì cứ ăn no đã rồi tính.
Có lời mà không chiếm thì chính là con rùa rụt đầu!
Cũng vừa lúc cô đang đói bụng.
"Hai vị ăn thế này liệu có... nhiều quá không?" Người phục vụ có lòng tốt nhắc nhở.
Đàm Hi nhấp một ngụm trà nóng, đảo mắt nhìn Tần Thiên Lâm: "Nhiều lắm à?"
"Không nhiều." Vẻ mặt chiều chuộng còn hơn cả nam phụ phim Hàn Quốc nữa.
"Vậy xin chờ một lát."
Người phục vụ cầm thực đơn rời khỏi phòng rồi mà trái tim đập nhanh vẫn chưa bình thường lại được, quả thực chính là phim thần tượng phiên bản đời thực đấy!
"Chị Lệ, sau mặt chị đỏ thế?" Một người phục vụ khác từ trong phòng bên cạnh bước ra hỏi.
"Ôi, bị nhét cho một đống cẩu lương, ngọt tới tận cổ họng."
Không quá mười phút, đồ ăn được đem lên.
Chỉ nghe mùi cay thôi mà nước miếng đã ứa ra đầy miệng rồi.
Tần Thiên Lâm đưa đũa cho cô, Đàm Hi nhận lấy không hề khách khí gì.
Mặt mày gã đàn ông cũng rất thoải mái, không hề tỏ vẻ không hài lòng gì hết.
"Mùi vị thế nào?"
Đàm Hi chép miệng: "Cũng khá được." Nếu anh không ở đây thì sẽ càng ngon hơn.
"Thịt rang cháy cạnh của nhà này làm khá ngon đấy, em nếm thử xem." Tần Thiên Lâm gắp cho cô một miếng, bỏ vào bát.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như anh không ăn cay mà?"
Lần trước, một bát mì cay nho nhỏ mà đã làm mặt hắn mọc đầy mụn, vẫn chưa chừa cơ à?
Trong mắt gã đàn ông hiện lên ý cười, thì ra cô ấy vẫn còn nhớ, nhưng mà giây tiếp theo...
"Ăn mấy lần là sẽ quen thôi, anh nếm thử món gà cay này đi, nhất là loại ớt xanh này, cắn một miếng vào là người cứ hừng hực luôn!"
Để đáp lễ, Đàm Hi cũng gắp đồ ăn cho hắn, không phải cá, không phải gà mà là một quả ớt xanh.
Tần Thiên Lâm: "..."
"Nếm thử đi!" Đàm Hi gắp một miếng gà bỏ vào miệng, vẻ mặt híp mắt hưởng thụ quả thực không thể nào sướng hơn.
Hầu kết gã đàn ông khẽ giật, mày dần chau lại.
"Cậu Hai Tần không chịu nể mặt đấy à?"
"Anh thích em gọi là ông xã hơn."
Đàm Hi cố nhịn không chửi bậy, lúm đồng tiền như hoa: "Ông xã, anh nếm thử xem nào?"
Tần Thiên Lâm không nói hai lời, cầm đũa gắp miếng ớt lên bỏ vào miệng, rất thông minh không nhai gì mà nuốt thẳng vào bụng.
Đàm Hi nhướng mày, đầu óc người này cũng khá nhanh nhẹn đấy.
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Ồ, thế thì ăn thêm mấy miếng đi! Để tôi gắp cho anh..."
Tần Thiên Lâm: "..."
"Sao anh không nhai vậy? Ồ, chắc là thấy miếng bé quá chứ gì, để tôi gắp cho miếng to hơn... Ồ! Miếng này to này! Ăn đi ~"
Tần Thiên Lâm nhìn miếng ớt xanh lớn chừng ngón tay út ở trong bát thì vẻ mặt bắt đầu méo mó.
Thế nhưng Đàm Hi lại vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội, hai tay chống cằm nhìn hắn chằm chặp, ánh mắt thiết tha mong chờ khiến gã đàn ông phải động lòng.
"Thật sự muốn anh ăn nó à?"
"Ừ đúng rồi." Gật đầu như gà con mổ thóc, vừa đáng yêu, vừa bướng bỉnh.
Trái tim gã đàn ông lập tức mềm nhũn.
"Tại sao?"
"Chẳng phải nên chia sẻ đồ ngon hay sao? Sao tôi có thể ăn một mình được chứ?" Vừa nói vừa chớp mắt.
"Được." Nhìn cô một cái thật sâu, Tần Thiên Lâm liền bỏ miếng ớt vào trong miệng nhai.
Vị cay rát lập tức lan tràn nơi đầu lưỡi, cả khoang miệng như bị lửa đốt, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn nhè ra.
"Ăn ngon không?" Giọng nói đầy vui vẻ của thiếu nữ truyền tới: "Nếu không chịu được nữa thì cứ nhè ra thôi, xem ra giữa hai chúng ta không có nhiều điểm tương đồng lắm, ngay cả thói quen cũng khác nhau rất nhiều..."
Sắc mặt gã đàn ông sa sầm, hạ quyết tâm nuốt xuống bụng, lửa từ khoang miệng kéo xuống tận thực quản, cuối cùng, cả cái dạ dày cũng nóng bỏng lên theo.
"Khụ khụ... Khụ khụ... Khụ khụ..."
Đàm Hi nhấp môi, giơ tay vỗ lưng cho hắn: "Không sao chứ? Nào, uống một ngụm trà đi..."
"Phụt..." Khoang miệng như bị lửa thiêu gặp phải trà nóng, rốt cuộc Tần Thiên Lâm cũng không nhịn được mà phun ra, môi lập tức sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đàm Hi cố nhịn cười.
Tần Thiên Lâm chợt giương mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy nụ cười âm thầm chưa kịp che đi của cô, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Em chơi tôi?" Môi không ngăn được mà run rẩy, cay quá.
Đàm Hi bình thản nhấp một ngụm trà, gắp một miếng đậu phụ bỏ vào trong miệng.
"Xem ra, thói quen ăn uống của chúng ta quả nhiên khác biệt." Thở dài, lại lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
"Em có ý gì hả?"
"Tôi không có khẩu vị nặng như anh, ngay cả ớt thóc cũng có thể nuốt vào bụng được, chậc chậc... Im lặng thì không sao, lên tiếng một cái là kinh người ghê!"
"Đàm, Hi!" Nghiến răng nghiến lợi.
"Tần Thiên Lâm, anh đủ rồi nhé!" Cô vỗ bàn đứng lên, nụ cười trên mặt cũng tắt ngúm, thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương: "Nếu đã ngứa mắt với nhau thì cần gì phải ngồi ăn cơm cùng bàn với nhau làm gì? Anh không thấy tởm chứ tôi thấy buồn nôn lắm!"
"Thế nên, em liền cố ý chỉnh tôi?"
"Là anh tự dâng tới cửa, đáng đời!" Nói xong, đẩy ghế ra liền nhấc chân chạy ra cửa.
Sắc mặt Tần Thiên Lâm trở nên hung tợn…