{{ msgSearch }}

Tủ truyện

192.2

Lục Thiếu Nghiện Chiều Vợ

Du Nhân 1220 Chữ 07/02/2025 20:07:36

Hai người đẩy cửa ra, để lại Ân Hoán ở lại trong căn phòng thẩm vấn vắng tanh với tình trạng hai tay bị còng ngược ra sau, từ đầu đến cuối khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười đầy trào phúng.

Trước màn hình quan sát ngoài phòng, khuôn mặt cảnh sát nam xanh lè, "Đúng là một tên lưu manh!"

Cảnh sát nữ cười không nói gì.

"Lấy bản ghi chép ra đây cho tôi xem."

Cô ta đưa qua.

"Cứ dây dưa như thế cũng không hay, phải nghĩ ra cách bắt hắn ta nhanh chóng nhận tội."

"Lâm Hạo, anh có cảm thấy đang làm quá vấn đề lên không?"

"Trần Tiệp, cô là một nhân viên cảnh vụ, nên biết nói theo sự thật! Đừng nhìn cái tên lưu manh kia đẹp trai mà cô nói thay cho hắn."

Nữ cảnh sát bị điệu bộ dạy đời của hắn ta chọc tức đến bật cười.

"Anh ta đánh người là sự thật, nhưng vì cứu bạn gái cũng là sự thật. Hơn nữa, tôi không cho rằng phẩm hạnh nghề nghiệp của tôi có vấn đề, chuyện này không liên quan đến việc nghi phạm có đẹp trai hay không!"

"Cô!"

"Lâm Hạo, thả người càng sớm càng tốt đi! Không cần phải làm lớn chuyện thế đâu."

"Không được!"

"Anh làm sao thế? Trước đây, cũng không thấy anh quan tâm đến những vụ án như thế này thế, chẳng lẽ… đối phương cho anh lợi ích gì à?"

Sắc mặt hắn ta khẽ thay đổi, ép bản thân phải trở nên bình tĩnh, "Đừng nói bậy!"

"Vậy thì tôi không thể nào nghĩ ra được lý do anh làm khó người ở bên trong đó."

"Trần Tiệp, phạm tội chính là phạm tội, không có phân biệt lớn nhỏ."

Hừ…

Cô gái nhếch mép cười khinh thường.

Lúc này, một cảnh sát khác đẩy cửa vào.

"Tiểu Quách? Không phải cậu đang trực ban sao? Sao lại có thời gian qua bên này thế?"

"Có một cô gái đem giấy chứng nhận thương tật và clip ghi hình đến báo án."

Ánh mắt Trần Tiệp khẽ lóe lên, chợt nhếch khóe môi: "Chắc không phải là cô vợ mà cái người bên trong nhắc đến nãy giờ chứ?"

"Khụ, thật sự bị cô đoán trúng rồi!"

Trần Tiệp thở phào, may mà hai vợ chồng kia không phải là kẻ ngốc…

"Đóa Nhi, chúng ta thay thuốc trước có được không?" Tần Dung bưng một khay thuốc ngồi xuống bên giường, đau lòng nhìn đứa con gái đang ngủ say.

Sầm Đóa Nhi dần tỉnh dậy, đang định nói chuyện, lại chạm trúng chỗ đau trên khuôn mặt, thế là kêu lên oai oái.

"Đóa Nhi ngoan, điều chỉnh hô hấp, không đáng để tức giận vì loại người đó đâu!" Tần Dung vừa khuyên nhủ vừa lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào không thôi.

Không dễ gì mới bình tĩnh lại được, đáy mắt của Sầm Đóa Nhi tóe ra tia sáng lạnh lùng độc ác, hai tay nắm lấy ga giường từ từ siết chặt lại.

"Mẹ, nhất định không thể tha cho thằng đó được!"

"Con yên tâm, mẹ đã đút lót bên cục cảnh sát rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Mẹ nhờ vả quan hệ?"

"Không. Cục cảnh sát bên đó là cục cảnh sát của thành đông, chúng ta không có người quen bên đó, lót thẳng tiền rồi."

"Chắc ăn không? Lỡ đâu bên đó có quan hệ…"

"Con gái ngốc, đừng có nghĩ hai mẹ con họ quá phức tạp, chẳng qua cũng chỉ là dân quê lên phố, có thể có quan hệ được với ai chứ? Còn cái thằng kia, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn là biết đó là một tên côn đồ, con còn lo không trị được nó sao?"

"Mối thù này con nhất định sẽ trả! Đúng rồi, tình hình của ba sao rồi?"

"Đã thoát khỏi tình trạng ngụy hiểm, đang nằm trong bệnh viện." Khuôn mặt của Tần Dung thoáng mất tự nhiên.

Người chồng ân ái 30 năm trời, vậy mà vẫn còn nhớ nhung người yêu đầu, cũng giống như bát cơm ăn được một nửa, đột nhiên phát hiện ra có một con ruồi chết, khiến cho bà ta mất hết khẩu vị, không muốn ăn nữa!

"Mẹ, mẹ không thể cứ như thế mãi được."

"Đóa Nhi, con…"

"Ba muốn chia tài sản cho hai mẹ con nhà kia, mẹ cứ trơ mắt ra nhìn hai ả lẳng lơ không biết xấu hổ kia phân chia tâm huyết những năm qua của mẹ và ba sao?"

"Không thể nào!"

"Bây giờ không phải là lúc gây gổ với ba, mẹ nhất định phải dụ dỗ ba sửa lại di chúc."

"Mẹ biết phải làm thế nào rồi, con cứ yên tâm dưỡng thương đi."

"Mẹ, mặt con đau quá…"

"Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng, bác sĩ đang trên đường tới đây rồi."

Lúc này, di động của Tần Dung đột nhiên đổ chuông.

"Alo?... Vâng là tôi đây, chào anh… Cái gì? Bọn họ cố tình trả đũa, lật ngửa đúng sai… Ghi hình? Ghi hình cái gì? Thứ đó chắc chắn là đồ giả… Đi một chuyến? Các anh có ý gì? Chuyện này không hề liên quan đến chúng tôi! Là do cô ta ra tay trước…"

Đợi đến khi kết thúc cuộc gọi, khuôn mặt được bảo dưỡng của Tần Dung trở nên méo mó vì tức giận, toàn thân run lên.

"Mẹ? Sao thế?" Sầm Đóa Nhi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

"Đứa con riêng kia đem theo giấy chứng nhận thương tật và băng ghi hình kiện chúng ta cố ý gây thương tích."

"Cái gì? Á…" Bởi vì biểu cảm quá lố mà ảnh hưởng đến khuôn mặt sưng vù của Sầm Đóa Nhi.

"Đóa Nhi, con đừng cử động lung tung!"

"Bây giờ phải làm sao?"

"Ý của cục cảnh sát là kêu con đi đến đó một chuyến, làm ghi chép."

"Không đi! Bộ dạng con thế này sao có thể gặp ai được?"

"Không đi, không đi, mẹ đã từ chối rồi!" Tần Dung vội vàng giải thích, bà ta thật rất sợ đứa con gái nhỏ này làm ra chuyện gì quá trớn.

"Mẹ, mẹ mau nghĩ cách đi! Con không chịu dễ dàng bỏ qua cho đôi nam nữ khốn kiếp kia đâu!"

"Nhà chúng ta không có người quen ở phân cục thành đông, nhất thời không dễ gì kéo được quan hệ…" Tần Dung hơi khó xử, nhưng cũng cố gắng vắt hết óc nghĩ cách, bà ta cũng không muốn tha cho đứa con riêng kia!

"Gọi điện thoại cho chị! Kêu nhà họ Tần ra tay, họ đều có quan hệ sâu với mỗi cục cảnh sát ở thủ đô!"

"Được."

Đàm Hi nhận được cuộc gọi tiếp theo của Sầm Uất Nhiên vào lúc 0:15 phút khuya.

"Chuyện đã giải quyết xong chưa?"

"Vẫn không chịu thả người."

Đàm Hi cau mày: "Sao lại vậy? Chị có làm theo cách em nói không?"

"Làm rồi! Vốn thái độ của cục cảnh sát bên đó đã thoải mái hơn trước, đồng ý 9 giờ sẽ thả người, nhưng không ngờ lại đột nhiên trở nên cứng rắn."

"Bây giờ chị đang ở đâu?"

"Cổng cục cảnh sát."

"Có thể liên lạc với Ân Hoán không?"

Sầm Uất Nhiên lắc đầu, mới nhận ra được đầu dây bên kia không nhìn thấy được, liền lên tiếng: "Không có cách nào."

Đàm Hi cau mày, hình như có hơi phiền phức…

Sưu Tầm, 07/02/2025 20:07:36

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :