"Tại sao lại thêm một chữ "đi" vào làm gì? Hay là cậu yêu thầm người ta, hoặc là, hai người đang trong thời gian ái muội, chưa xác định rõ quan hệ?"
"Con nít con nôi, đứng sang một bên đi!"
"Hi Hi, tiết lộ chút xem nào." Tiểu công trúa không chỉ yêu màu hồng mà còn thích buôn chuyện nữa.
"Tớ cũng muốn biết nữa." Giọng nói êm dịu của An An cũng truyền tới, Nhiễm Dao có được người ủng hộ nên càng ồn ào hơn.
"Tớ và anh ấy, quan hệ có hơi phức tạp."
"Phức tạp đến mức nào?"
Cậu?
Tình nhân?
Bạn trai?
"Dù sao cũng khá rối loạn."
"Anh ta là sinh viên à?"
"Không phải."
"Lớn hơn cậu à?"
"Ừ."
"Đàn anh?"
Đàm Hi đảo mắt: "Hừ, cậu còn chưa hỏi đủ à?"
Tiểu công trúa hừ một tiếng: "Sớm hay muộn gì cũng lộ thôi nhé, giấu gì chứ... An An, cậu có người cậu thích không?"
"Có." Cô đáp rất dứt khoát.
"Hả? Đã có người mình thích, tại sao không... Trời ạ, anh ta không thích cậu hả?"
"Không phải," giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: "Tạm thời tớ chưa tìm được anh ấy."
Nhiễm Dao còn định hỏi tiếp thì An An đã giành trước: "Ngủ đi, mai còn có lễ khai giảng đấy."
Rầu rĩ "ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đàm Hi chui vào trong chăn và đăng nhập Wechat, không thể gửi tin nhắn giọng nói nên đành phải đánh chữ.
[xx]: Về đến nhà chưa?
Không động tĩnh.
Chờ đến khi cô lướt một vòng Weibo xong rồi, lại xem hết tường nhà của bạn bè, đang định tắt máy đi ngủ thì màn hình lại đột nhiên sáng lên.
[Chàng Ngốc]: Ừ.
[xx]: Vừa tới nơi à?
[Chàng Ngốc]: Tắm táp xong.
[xx]: Anh mua ga trải giường, vỏ chăn, còn cả gối đầu với màn kiểu quái gì thế?! [tức giận]
Hai phút.
[Chàng Ngốc]: Không thích à?
[xx]: Tại sao tất cả đều có màu hồng phấn thế hả?
[Chàng Ngốc]: Anh thích.
[xx]: Chẳng phải nên mua theo sở thích của em à? [khinh bỉ]
[Chàng Ngốc]: Không cần.
[xx]:...
[Chàng Ngốc]: Sửa soạn xong rồi?
[xx]: Ở trên giường rồi.
[Chàng Ngốc]: Đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
[xx]: [Mặt trăng]
Đàm Hi cầm điện thoại cười ngây ngô, nơi nào đó trong lòng trở nên nóng bỏng.
Cũng dưới ánh trăng đêm nay, người đàn ông mặc áo ngủ, tóc ướt còn chưa kịp lau khô, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, trên môi nở một nụ cười.
Trở về màn hình chính, click mở album, lục trong album ảnh ít ỏi mà hệ thống tự download về, tìm được một bức ảnh chụp khác hẳn với các bức khác.
Lục Chinh click mở.
Dưới ánh đèn không sáng lắm, nửa người của thiếu nữ lộ ra trọn vẹn, người rúc trong chăn, tóc dài xõa xuống theo hai bên sườn vừa vặn che kín cảnh xuân trước ngực, lại có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh ẩn hiện.
Màn ảnh chụp từ trên cao xuống, vừa lúc có thể chụp được hàng mi hơi rủ của thiếu nữ, bóng hàng mi dài rợp xuống.
Ánh sáng nhu hòa tự nhiên, hình ảnh hơi mơ hồ như hiệu quả tự làm mờ vậy.
Còn nhớ đêm đó, anh đã nhìn bức ảnh này, ở trong phòng tắm...
Người đàn ông cười khẽ lắc đầu, Lục Chinh à Lục Chinh, mày mà cũng có một ngày chật vật thế sao, chỉ sợ giờ cũng sẽ lại chật vật y như vậy thôi.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên.
"Bà nội, bà chưa ngủ ạ?"
"Ngủ rồi, bà đã lên giường rồi." Bà cụ mặt mũi hớn hở, lại liếc sang ông cụ nằm bên cạnh mình, hơi đắc ý một cách trẻ con.
Cháu trai ngoan quan tâm bà đây này!
Ông cụ Lục tức giận tới mức mắt môi méo mó.
Bà già này, càng sống càng thụt lùi, có chút chuyện bé tí thế này mà cũng mừng rỡ như thế...
"A Chinh à, bà nghe bên Tần gia nói cháu đi Tân Thị à?"
"Vâng, đi công tác ạ!"
"Giờ vẫn còn ở đó à?"
"Vừa mới về ạ!"
"Ồ, thế cháu mau nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya đọc tài liệu nữa, chẳng lẽ lười một tí thì Lục Thị sẽ sụp ngay được chắc?"
Ông cụ Lục vừa nghe liền trợn trừng mắt, bà già đáng ghét này cái tốt thì chẳng dạy, lại đi dạy thằng nhãi kia lười biếng à?
Quả thực là tức c.h.ế.t ông mất!
"Vâng, cháu biết rồi. Bà cũng đi ngủ sớm đi ạ!"
"Ngài mai về nhà ăn cơm nhé, bà hầm canh ba ba cháu thích ăn nhất cho mà ăn."
"Vâng."
Bà cụ Lục kết thúc cuộc nói chuyện, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vui vẻ ra mặt.
"Thằng nhãi ranh đồng ý rồi hả?"
"Đương nhiên!"
Trong mắt ông cụ Lục xuất hiện vẻ vui sướng nhưng mặt thì vẫn cứ giả bộ nghiêm túc.
"Cháu trai ngoan vừa rồi quan tâm tới tôi, còn dặn dò tôi đi ngủ sớm đi đó." Bà cụ Lục khoe khoang y như bạn nhỏ đi nhà trẻ được cho kẹo cố tình khoe nó trước mặt bạn bè của mình, sau đó bóc ra ăn luôn, ăn xong còn hồi tưởng lại hương vị ngon ngọt của chiếc kẹo đó như thế nào nữa!
Trên đầu sáng lòa hai chữ – khoe mẽ!
"Bà đúng là chẳng có tí tiền đồ nào!" Ông cụ Lục thấy ghen ghét trong lòng, không nhịn được mở miệng dạy bảo.
"Tôi nói cho ông biết, ngày mai A Chinh về nhà ăn cơm, đừng có bày ra vẻ mặt thối đó, cũng đừng có cãi cọ làm nó tức mà bỏ đi nữa! Lần này tôi có nhiệm vụ, nhất định không thể thất bại được!"
"Nó không chọc tôi tức điên lên thì sao tôi lại phải cau có với nó chứ? Khoan đã, bà nói gì cơ... Nhiệm vụ gì?"
"Ông không thấy là gần đây A Chinh nhà mình càng lúc càng hiểu biết nhân tình à?"
Lục Giác Dân lắc đầu.
Bà cụ Lục trừng mắt với ông một cái: "Dù sao tôi có thể cảm thấy được. Mấy hôm trước còn chủ động gọi điện nói sẽ về ăn cơm, cái này trước kia có từng xảy ra chưa?"
"Hừ, cuộc họp hội đồng quản trị theo quý sắp triển khai, thẳng nhãi ranh đó chắc chắn là tới thăm dò, thuận đường cảnh cáo tôi! Đúng là phản rồi!"
"Tôi đang nói tới chuyện lớn cả đời của cháu trai, đừng có kéo việc công ty vào đây! Tôi thấy ông ấy, làm chủ tịch quá thuận lợi rồi nên cả người mới thấy không thoải mái, thích tìm cháu trai sinh sự!"
"Bà thì biết cái gì?"
"Bỏ đi, tôi không thèm cãi nhau với ông. Dù sao ngày mai tôi muốn làm cho rõ ràng xem có phải A Chinh đã kiếm được bạn gái rồi không?"
"Bạn... bạn gái gì cơ? Bà đừng có lừa tôi!"