Hai người đồng thời nhìn sang phía Nhiễm Dao.
"A? Mình học điêu khắc..."
Đàm Hi: "..."
An mỹ nhân: "..."
"Này, vẻ mặt của hai cậu là như nào đấy hả?"
"Rất khó tưởng tượng ra được bộ dáng cầm đục với đao khắc của cậu."
An mỹ nhân gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Tiểu công trúa tức tối tới mức mắt to trợn trừng: "Được lắm, hai người các cậu dám bắt tay làm tổn thương tớ."
"No, no, no, tớ đang khen cậu mà!" Đàm Hi chớp mắt ra vẻ rất thần bí.
"Khen tớ á?" Hiển nhiên, đạo hạnh của tiểu công trúa không đủ, tự động sa vào bẫy.
An mỹ nhân chỉ cười không nói khiến cho Đàm Hi vừa nhìn là lại muốn động tay động chân với cô.
"Nhìn cậu thục nữ đầy mình thế này, quả thực mấy cái linh tinh như thạch cao, đất sét không thể xứng với cậu được! Thật tình đang khen cậu đó!"
Tiểu công trúa cười vừa dễ thương vừa ngốc nghếch: "Thật sao? Ôi trời... cảm ơn cậu nhé ~"
"Không cần khách khí." Đàm Hi xua tay một cách hào sảng.
An An vẫn luôn mím môi, khóe môi khẽ cong lên nhẹ nhàng, chẳng khác nào con người cô - xuất thủy phù dung.
"Cái giường kia sao lại trống không thế?" Đàm Hi chỉ vào cái giường rỗng tuếch ở đối diện.
Bên này của cô tuy rằng chưa trải chăn đệm gì nhưng dù sao cũng đã có hành lý đặt trên đó, trên bàn cũng bày đầy bàn chải đánh răng, kem đánh răng các kiểu, trong ngăn tủ đã bày đầy quần áo, va li còn nằm ngổn ngang trên đất chưa kịp thu vào.
Thế này mới giống bộ dáng tới báo danh khai giảng chứ!
Hiển nhiên là cái giường đối diện không có ai tới nhận.
"Bọn tớ cũng không biết, nó vẫn luôn trống không như thế." An mỹ nhân lắc đầu, theo động tác của cô, lúc này, Đàm Hi mới thấy rõ mái tóc của cô ấy dài xuống tận eo, y như dải lụa đen lấp loáng dưới ánh đèn.
"À! Chiều nay tớ có hỏi dì quản lý ký túc rồi, đã làm đăng ký nhưng cụ thể thế nào cũng không rõ nữa."
Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra, đồ của mình còn chưa dọn, giường còn chưa trải, sao còn có tâm tình xen vào việc của người khác chứ?
Lập tức bắt tay vào hành động, mở ba cái thùng chuyển phát nhanh ra, không có gì bất ngờ, trong đó là chăn và ga trải giường mà Lục Chinh mua giúp cô.
Năm phút sau, Đàm Hi nước mắt lưng tròng, lại nhìn giường ngủ của tiểu công trúa, hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đây... có chắc là style của cô chứ không phải của cái cô tiểu công trúa cuồng màu hồng kia không vậy?
Đậu má! Cái ông chú biến thái họ Lục kia, rõ ràng là một người đàn ông thẳng mà lại thích màu hồng!
Khăn trải giường màu hồng, chăn hồng, ngay cả màn cũng màu hồng, còn có ren ở mép nữa chứ.
"A! Cái gối này đáng yêu quá, đúng màu hồng phấn mà tớ thích nhất!" Nhiễm Dao chạy tới, vẻ mặt sung sướng nhìn chằm chằm vào cái gối trong tay Đàm Hi, căn bản không rời mắt đi được!
Dường như An An bị giật mình, tai đeo tai nghe, quan sát trên dưới một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng ở mấy thứ đồ màu hồng kia, hơi mỉm cười.
Đàm Hi lập tức đen mặt, ném cái gối màu hồng phấn trong tay xuống đất.
Tiểu công trúa nhanh tay lẹ mắt bắt lấy: "Đừng ném mà... Rơi xuống đất sẽ bị bẩn đó!"
"Bẩn thì bẩn thôi!" Sau đó sẽ mua cái mới.
"Vậy đêm nay cậu ngủ bằng cái gì?"
Ặc... Hình như là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc đây.
Đàm Hi âm thầm phê bình mắt thẩm mỹ kỳ dị của người nào đó một chặp, cuối cùng vẫn phải khuất phục, trải ra tử tế.
Mười lăm phút sau.
Mắt thấy trên giường tràn ngập màu hường phấn giống hệt với giường của tiểu công trúa ở góc bên kia, khóe miệng Đàm Hi không ngừng co giật.
Đảo mắt lại nhìn sang giường đối diện, chăn màu đỏ tía đầy cao quý và thần bí, trên mặt có thêu hoa, chỗ đầu giường là một cái gối bằng sứ đầy tinh xảo.
Màn cũng khác với màn của cô và Nhiễm Dao, được làm từ tơ lụa.
Có thể tượng tượng, mỹ nhân tuyệt sắc ngủ trong khung cảnh đó sẽ đẹp mắt tới cỡ nào?
Đàm Hi liếc nhìn An mỹ nhân với ánh mắt quái dị, cô gái này xuyên từ cố cung tới ký túc xá đại học T đấy à?
Sao không chuyển luôn cả ghế rồng, ghế phượng tới đây luôn đi?
Thu dọn xong, Đàm Hi cầm váy ngủ đi vào trong phòng tắm.
Một phút sau –
"A!" Một tiếng hét chói tai ngắn mà dồn dập vang lên.
Nhiễm Dao chạy tới cạnh cửa: "Này, cậu không sao chứ?"
"Bên nào là nước ấm thế?"
"Ở giữa."
Đàm Hi: "..."
Quá quái dị!
Tắm xong, Đàm Hi mang quần áo bẩn ra, ném thẳng vào trong máy giặt.
Bấm nút, bắt đầu giặt đồ.
Vừa mới ngồi xuống lau tóc, tiểu công trúa đã lon ton chạy tới trước mặt cô: "Hi Hi, cái gối ôm chiều nay cậu mua đâu rồi?"
Đàm Hi nhướng mày, nhìn hai lúm đồng tiền xán lạn rực rỡ của cô, tức khắc không nhịn được thò tay ra véo đôi má nhỏ mũm mĩm như của trẻ con đó.
"Sờ thích thật đấy ~"
Nhiễm Dao sửng sốt, sau một hồi lâu mới phản ứng lại được, hai má đỏ rực lên: "Tớ phát hiện ra..."
Đàm Hi tiếp tục lau tóc.
"Cậu thật háo sắc quá đi mất!"
Ực –
"Cậu... không phải là les đấy chứ?" Tiểu công trúa dùng tay bảo vệ trước ngực, nhảy lùi về sau nửa bước.
Đàm Hi trợn mắt, cô chỉ hơi tò mò với mấy thứ đồ mình không biết mà thôi.
"Cậu đừng xuống tay với tớ nhé! An An là đại mỹ nhân, cậu... cậu đi tìm cậu ấy đi!"
Cô nàng An bị điểm danh liền tháo tai nghe xuống, nhìn về phía hai người với vẻ ngốc nghếch: "Vừa rồi Dao Dao gọi tớ à?"
"Cậu ấy muốn tán cậu đấy!" Tiểu công trúa buột miệng thốt lên.
Đàm Hi thật sự muốn đ.ấ.m cho cô nàng một cú, đ.ấ.m tỉnh cái bộ dáng vừa ngu vừa ngốc này luôn.
Đang chuẩn bị giải thích lại thấy An mỹ nhân quay đầu đi, sau một hồi châm chước liền nói: "Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi."
Vô cùng nghiêm túc.
Đàm Hi lựa chọn đi chết, xem ra, cuộc sống đại học của cô chắc sẽ không đến mức quá nhàm chán rồi...
Lau tóc xong, Đàm Hi dùng máy sấy sấy khô tóc một nửa.
Thấy tóc An An vẫn còn ướt, liền quơ quơ cái máy sấy lên, hỏi: "Còn chưa rút ổ cắm, cậu có muốn dùng không?"
"Không cần, cảm ơn." Nghĩ một chút lại tiếp tục mở miệng: "Thứ này dễ làm tổn thương tới tóc, cố gắng dùng ít thôi."