Lúc trước, nếu cô không phản kháng, cũng không được Lục Chinh cứu, chẳng phải sẽ bị Tống Bạch đưa lên giường rồi sao?
Thậm chí có khi còn tệ hơn, bị đám người kia thay nhau cưỡng bức...
Tuy rằng chuyện đó không xảy ra nhưng bản chất vẫn không có gì thay đổi! Cô không phải đức mẹ Maria, cũng không bị hội chứng Stockholm gì hết, hàng loạt hành động khom mình nhận lỗi của Tống Bạch cũng không thể triệt tiêu chuyện anh ta đã từng có ý đồ xấu với mình!
Đàm Hi lợi dụng anh ta, có thể nói là chẳng hề có cảm giác tội lỗi nào hết.
Có thù thì phải báo, cô là người nhỏ nhen, luôn ghi từ món nợ nhỏ nhất vào lòng.
“Thanh toán xong rồi chứ?” Tống Bạch cười xùy một tiếng, “Em không sợ tôi trả thù à?”
“Tùy anh thôi. Có điều, anh đ.ấ.m tôi một cú, tôi chỉ trả lại anh một cái tát, có qua có lại mới thú vị, không phải à?”
Thiếu nữ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta chằm chằm như thể đang nói, “Thời tiết nay đẹp quá, hay là chúng ta ra ngoại thành dã ngoại với nhau đi“.
Đồng chí Bạch nghe vậy chỉ thấy lòng lạnh buốt.
Đúng là anh ta sai trước, nhưng mà...
“Xin lỗi tôi cũng xin lỗi rồi, sao em vẫn cứ mang thù thế hả?” Lẩm bẩm ra tiếng, lại có vẻ rất ấm ức.
Ân Hoán nuốt nước bọt, hãy tha thứ cho hắn không có cách nào tiếp thu nổi nữa.
Vừa rồi còn tức sùi bọt mép, bộ dáng như sắp ăn thịt người tới nơi, sao giờ lại hóa thân thành cừu non rồi? Tôn Ngộ Không cũng không biến hóa giỏi được như tên này!
Còn lên giọng làm nũng một cách ghê tởm nữa là sao?
Không ra dáng đàn ông một tí được à!
Đàm Hi cũng bị thái độ của Tống Bạch làm cho tức cười: “Có xin lỗi hay không là chuyện của anh, có tha thứ hay không là chuyện của tôi, chúng ta liên quan quái gì tới nhau nào.”
“Vậy em còn muốn như nào nữa? Nếu không... Tôi cũng để em hạ thuốc một lần nhé?”
Đàm Hi: “...”
“He he, em muốn ngủ tôi cũng được mà!”
Đàm Hi: “...”
Ân Hoán đã trợn mắt há hốc mồm rồi.
Làm gì có ai cho không mình thế này chứ.
“Anh hố tôi một lần, tôi lừa anh một hồi, chúng ta coi như hòa nhau, coi như trước giờ chưa từng quen biết, lần sau gặp lại vẫn là người xa lạ.” Đàm Hi đứng lên, rời đi một cách tiêu sái.
Ân Hoán đi theo sát.
Tống Bạch ngẩn ra trong chớp mắt rồi vội vã đuổi theo, sắc mặt nặng nề, mây đen mù mịt.
“Em có ý gì hả?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ thế rồi cơ mà.” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt lại chỉ có sự lạnh nhạt.
“Được, nếu như em nói, tôi hạ thuốc em, định hủy đi sự trong sạch của em, chuyện nghiêm trọng như thế mà em cứ bỏ qua nhẹ nhàng như vậy sao?”
Ặc...
Đàm Hi đần mặt, tên Tiểu Bạch này có ý gì thế?
Ngại cô chưa trả thù đủ à?
Ân Hoán thì trợn tròn mắt một cách rõ ràng, sao giờ lại còn có loại người kỳ dị cứ thích xông lên xin được ăn hành thế này?
Tống Bạch gật đầu như thể khẳng định lời nói của mình, “Ông đây không tức giận, không hề tức giận tí nào, vì thế em có muốn tiếp tục làm gì đó để hả giận hay không hả?”
Đàm Hi:... Tôi muốn đánh anh, có được không?
“Ân Hoán, đi thôi.”
Tống Bạch đuổi theo ra tận cửa: “Rõ ràng em có thể tiếp tục lợi dụng tôi, tại sao không đánh đã khai rồi hả?”
Đàm Hi dừng lại.
“Không đành lòng, có phải không?”
“Tự mình đa tình.”
“Vậy em cho tôi một lý do đi, đừng nói là em muốn, hay em thích gì gì đó, tôi không tin đâu.”
“Tuy rằng tên anh là Tống Bạch nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ngây thơ cả. Anh dám nói là anh không hề phát giác ra những chuyện mà tôi làm không?”
“Tôi...”
“Dừng ở đây, tôi không muốn nói nhiều thêm nữa.”
Ân Hoán đưa mũ bảo hiểm cho cô, Đàm Hi nhận lấy, đang định đội lên đầu thì đã bị Tống Bạch túm lấy cổ tay.
“Em... thật sự muốn coi tôi như người xa lạ? Không thể... tha thứ một lần được sao?”
Người đàn ông rũ mắt, lực tay cũng không mạnh lắm, cô chỉ cần hất một cái là có thể thoát được.
“Sao anh không trách tôi?” Đàm Hi nhíu mày, theo tính cách kiêu ngạo và hơi đỏng đảnh của tên Tống Bạch này, không vung tay đánh nhau với cô thì ít nhất cũng phải phất tay bỏ đi mới đúng chứ?
Lại cứ sấn vào thế này thật sự khiến cô cảm thấy bất ngờ, không kịp trở tay.
Lại thấy anh ta cười hai tiếng: “Không trách, không trách, dù sao cũng là tôi sai trước, đây là chuyện hiển nhiên mà!”
Đàm Hi: “...”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Cẩn thận dò hỏi.
Đàm Hi che trán.
“Em nói đi! Nếu không chúng ta làm huynh đệ nhé?”
Ặc...
Đồng chí Bạch tỏ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Chị em cũng được?”
Đàm Hi có cảm giác đang nhìn thấy một con ch.ó Nhật thật lớn.
Không ai nói với cô rằng cậu Ba Tống thích làm xằng làm bậy bên ngoài là người như thế này à nha?
“Đàm Hi, em nói một câu xem nào! Rốt cuộc có được - hay - không?”
“Tôi sẽ suy nghĩ một chút...”
“Không cần phải suy nghĩ! Sau này, ông đây sẽ bảo vệ em, còn tên kia nữa, bạn em chính là bạn tôi, tôi bảo vệ tất! Cứ quyết định vui vẻ thế đi! Ân Hoán đúng không, được rồi, ông đây đã nhớ tên cậu rồi. Ừm... giờ tôi còn có việc, đi trước nhé, hôm nào mời hai người ăn cơm sao! Bái bai ~”
Đàm Hi và Ân Hoán: “...”
“Lôi lão đại đâu rồi?”
“Đi từ lâu rồi.” Ân Hoán nhìn cô, từ đầu đến chân, tỉ mỉ, hơi tỏ vẻ bỡn cợt.
Đàm Hi nhíu mày: “Anh nhìn cái gì thế?”
“Chậc chậc, Phì Tử nói chị Đàm của nó lên trời xuống đất không chuyện gì không làm được, tôi còn không tin. Hôm nay coi như đã được mở mắt rồi...”
Bĩu môi khinh thường, “Thần kinh!”
“Nói tôi hay nói anh ta thế?” Ân Hoán cười xán lạn khiến cho gương mặt tuyệt sắc càng thêm yêu nghiệt.
“Tìm cho anh một chỗ dựa mà anh còn lải nhải nhiều thế à?”
“Trong đám phụ nữ, tôi chỉ phục mình cô!” Dựng ngón tay cái lên.
Đàm Hi đập tay anh ta một cái phủi đi, “Anh đủ chưa hả? Nhàm chán!”
“Lên xe đi.”
Đàm Hi đội mũ lên: “Tới phường cược một chuyến, gọi cả Hứa Nhất Sơn và A Phi về, tôi có việc cần dặn dò.”
“Vậy từ nay về sau có phải chúng ta có chỗ dựa thật sự rồi không?” Còn là một ngọn núi rất uy quyền nữa.
“Nói nhảm ít thôi, lái xe đi!”