Sáng sớm nên gió vẫn còn hơi lạnh, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo đan, vừa khoác lên người vừa thay giày, sau đó cầm chìa khóa và túi tiền đi xuống lầu.
“Dì Đỗ ạ, phiền dì lấy cho cháu bốn cái màn thầu, hai cái bánh bao nhỏ.”
“Uất Nhiên đấy à, sáng nào cũng thấy cháu dậy sớm như thế, người trẻ tuổi vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn! Tới tuổi của dì, muốn ngủ thêm cũng chẳng ngủ nổi!”
Lúc lên lầu, điện thoại rung lên.
Cô nhìn số báo trên màn hình, sau một hồi do dự mới ấn nghe máy.
“Alo, mẹ ạ!”
“Uất Nhiên, có làm con thức giấc không thế?”
“Không ạ!” Cô mỉm cười, “Con dậy từ lâu rồi, vừa xuống lầu mua bữa sáng.”
“A Hoán đâu?”
“Anh ấy còn đang ngủ.”
“Các con có đủ tiền tiêu không? Không đủ thì nói với mẹ, mẹ vẫn còn...”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện tiền bạc nữa, hai bọn con đều có chân có tay, sao có thể dùng tiền của mẹ được chứ?”
“Con bé ngốc này, mẹ chỉ có mình con thôi, tiền không cho con thì cho ai chứ? Hơn nữa, ở quê sống cũng đơn giản, mẹ cũng chẳng có chỗ mà tiêu.”
“Mẹ, gần đây bọn con cũng chẳng tiêu gì đến tiền, mẹ đừng lo lắng nữa.”
“Aizz, vậy thì tốt rồi... Gần đây, hai đứa không cãi nhau đấy chứ?”
“Không ạ!”
“... Uất Nhiên, hay mẹ tranh thủ thời gian tới thăm hai đứa nhé? Đã hơn nửa năm rồi hai đứa không về nhà.”
“Mẹ, mẹ thật sự tới chỉ để thăm bọn con thôi sao?”
“Con bé ngốc này, nói... cái gì thế hả? Không thăm hai đứa thì thăm ai chứ?”
Tình cảm mẹ con hơn 20 năm, Sầm Uất Nhiên có thể nghe rõ ràng sự hoảng loạn trong giọng nói của mẹ mình.
Hít sâu, “Mẹ, hình như trước kia con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc tới ba con...”
...
“Em về rồi à?” Ân Hoán vẫn còn cởi trần nửa trên, nhận lấy màn thầu và bánh bao từ tay cô.
Sầm Uất Nhiên ừ một tiếng, cúi đầu thay giày.
“Sao lại lạnh thế này...”
“Vậy à? Để em bỏ vào nồi hấp lại.”
Người đàn ông chợt nhíu mày, mắt sáng như đuốc: “Sao mắt em lại đỏ thế kia?”
“À, gió bên ngoài hơi lớn nên bị bụi bay vào mắt thôi.”
Ân Hoán đi nhanh vào trong WC rồi cầm ra một cái khăn mặt ướt, đưa cho cô, “Lau chút đi.”
“Vâng.”
“Anh hấp lại bánh bao với màn thầu cho nóng, chắc cháo cũng sắp được rồi...”
Sầm Uất Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hơi ngửa người ra sau, trong mắt và trên đầu lông mày đều chứa đựng sự bất lực rất sâu.
“Vợ ơi? Vợ?”
“Ơi?”
“Cháo xong rồi, qua ăn đi.”
Sầm Uất Nhiên ngồi vào bên cạnh hắn, cầm lấy đũa và bát nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ, dường như không được tập trung.
Ân Hoán uống hai ngụm cháo, tay trái vẫn đang cầm một cái màn thầu, miệng nhai nhuồm nhoàm.
“Tối qua em ngủ không ngon à?” Hắn chỉ làm có một lần, theo lý thuyết thì không đến mức đó mới đúng...
Sầm Uất Nhiên lắc đầu.
“Vậy em làm sao thế? Người thấy không khỏe ở chỗ nào sao?”
“Không. Có lẽ gần đây chịu quá nhiều áp lực thôi.”
“Lại phải viết luận văn à?”
“Ừm.”
“Vậy em chú ý nghỉ ngơi, tối đừng chờ anh nữa, mệt thì cứ ngủ trước.”
Hắn gắp cho Sầm Uất Nhiên một cái bánh bao nhỏ, “Ăn thêm chút đi...”
“Mẹ nói... mẹ muốn đến thăm chúng ta.”
Động tác của Ân Hoán dừng lại, nhíu mày: “Đại khái là bao giờ?”
“Mai mốt gì đó.”
“Gấp thế à?”
“Ừm. Anh... không vui sao?”
“Sao lại không vui chứ? Mẹ tới đây, anh cầu còn chẳng được! Nhưng mà thời gian có phải hơi gấp rồi không? Có thể thu dọn đồ đạc kịp không?”
“Mẹ không ở lâu đâu, chỉ mấy ngày rồi sẽ về.”
“Mất công tới tận đây, sao không ở lâu hơn một chút chứ? Anh sẽ tới chỗ Nhất Sơn tá túc, em và mẹ ở nhà.”
“Ừm.”
“Mua vé chưa? Có phải gửi tiền về cho mẹ không?”
“Mẹ nói chiều nay sẽ đi mua vé tàu.”
“Chẳng phải chúng ta cũng kiếm được tiền sao, mua vé máy bay cho mẹ đi, nhanh hơn tàu nhiều, miễn cho đi đường mệt nhọc.”
Sầm Uất Nhiên thấy lòng thật ấm áp, trên mặt lúc này mới xuất hiện ý cười, “Vâng.”
“Vợ à, chờ qua mấy năm nữa, chúng ta góp đủ tiền rồi đi mua một căn hộ, hai phòng ngủ một phòng khách rồi đón mẹ lên ở cùng.”
“Vâng ạ.”
Ân Hoán lại cầm cái màn thầu lên nhưng đã bị Sầm Uất Nhiên cản lại: “Anh đã ăn ba cái màn thầu rồi mà chưa ăn cái bánh bao nào, sao anh không ăn?”
“Anh ăn màn thầu là được rồi, em ăn bánh bao đi.”
“Đồ ngốc!” Cô đưa tay gắp một cái vào bát hắn.
“Vẫn là vợ thương anh... Tối hôm nay...”
“Ăn bánh bao của anh đi!”
Ân Hoán cười ngây ngô, trong miệng vẫn còn đang nhét một cái bánh bao thịt.
Ăn sáng xong, Sầm Uất Nhiên bắt đầu thu dọn sách vở cất vào túi xách.
Ân Hoán rửa bát xong, từ trong bếp ra, tay vẫn còn đang ướt, thấy thế thì có vẻ không thích lắm: “Lại về trường học à?”
“Ừ.”
“Bao lâu?”
“Mặt mũi thái độ gì thế kia? Oán phụ khuê phòng à?” Sầm Uất Nhiên lắc đầu, rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn, “Đừng vẩy lung tung, lau khô tay đi.”
“Em còn chưa nói khi nào sẽ về.” Lau qua loa mấy cái rồi vo viên tờ giấy, ném vào thùng rác.
“Tối nay.”
Tức khắc, mặt mày hớn hở, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên yêu nghiệt hơn, “Vậy anh chờ em...”
Nói liền duỗi tay ôm eo cô, miệng cũng không an phận, hôn chỗ này một tí, gặm chỗ kia một tí.
“Đừng nghịch nữa! Bị muộn rồi!” Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn.
“Đi cùng đi.” Ân Hoán túm cái áo khoác trên ghế sô pha, “Anh đi xem phường cược, sợ có người tới gây chuyện.”
“Cũng được. Có gì thì gọi điện cho em.”
“Ừ, để anh đưa em đi học trước.”
“Thôi đi, cái con lừa sắt đó của anh chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng rồi, còn ồn ào hơn cả tàu hỏa, em sợ bạn học sẽ bị dọa mất.”
“Rồi! Sau này sẽ mua BMW đưa em đi học.”
“Em sợ người ta nói em bám vào đại gia lắm.”
“Ai dám? Anh đ.ấ.m c.h.ế.t nó!”
“Được rồi, đừng có suốt ngày nghĩ tới việc đánh đánh đ.ấ.m đấm nữa, làm việc phải dùng tới đầu óc.”
“Có đôi khi, dùng nắm đ.ấ.m vẫn dễ nói chuyện nhất.”