Kế tiếp, sự tình còn kinh khủng hơn nữa ---
Chỉ thấy gã đàn ông bên cạnh một giây trước còn hằn học, ngay sau đó vẻ mặt lại trở nên dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, nụ cười có thể nói như vạn vật sinh trưởng lặng lẽ trong mưa thuận gió hòa.
Hắn nói: “Bà xã, anh tin em! Vừa rồi anh đã hơi kích động, xin lỗi em... Cũng vì anh quá để tâm tới em mà thôi.”
Đàm Hi há hốc miệng, ngay cả Tần Tấn Huy cũng không thể nào tin được.
Bầu không khí quanh thân người nào đó vẫn luôn một mực im lặng dường như càng lạnh hơn, Tần Tấn Huy nhíu mày, âm thầm dịch sang bên một chút.
Đàm Hi cũng tự nhiên rùng mình một cái không thể hiểu nổi.
...
Lục Thảo thấy chồng và em trai, còn có con trai, con dâu cùng vào nhà thì cảm thấy rất kỳ quái.
“Sao mọi người lại đi cùng nhau thế?”
“Bảo phòng bếp làm thêm vài món, tối nay A Chinh ở lại ăn cơm.” Tần Tấn Huy mở miệng phân phó.
Đàm Hi thấy sau cổ lạnh buốt, cô cảm thấy giấc mơ tối qua sẽ thành sự thật, mặc dù hiện tại thoạt nhìn sư tử và bò tót có vẻ vẫn khá hòa hợp.
Lục Thảo vui mừng hớn hở: “Vậy thì tốt quá! Cũng lâu rồi A Chinh không tới chơi!”
Tần Tấn Huy mời Lục Chinh vào thư phòng nói chuyện, nhìn bộ dáng vội vàng của ông ta thì chắc chắn là có chuyện rất quan trọng rồi.
“Anh rể, Hoa Hạ chúng ta có một câu ngạn ngữ rất hay, nói là nóng vội không ăn được đậu hũ đang nóng, cứ từ từ thôi.”
Đàm Hi thấy trên gương mặt già còn cố làm ra vẻ của Tần Tấn Huy xuất hiện sự lúng túng, tức tối, nhẫn nhịn, đủ mọi cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại không thể không nở nụ cười, trong lòng cô thực sự cảm thấy rất hả giận!
Trời biết, lúc cô nhìn thấy lão già này xụ mặt ra vẻ đứng đắn thì buồn nôn tới cỡ nào!
Nếu không phải trường hợp này không thích hợp thì cô nhất định sẽ vui vẻ vỗ đùi cái đét, sau đó nhảy dựng lên, hô to một câu: Chinh của em uy vũ!
“Nói cũng đúng, không vội...” Mới lạ!
Mắt thấy ngày đấu thầu miếng đất ở Bình Tân đã như lửa sém lông mày, nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa cạy được từ miệng Lục Chinh bất kỳ tin tức có giá trị nào!
Sao có thể không nóng vội chứ?!
Phương hướng mở rộng của công ty năm sau phụ thuộc vào miếng đất đó, nếu đấu thầu thất bại thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Vì thế, trong khoảng thời gian này, Tần Tấn Huy tỏ ra cực kỳ ân cần với cậu em vợ Lục Chinh!
Gần như một ngày một hẹn nhỏ, hai ngày một hẹn lớn, lý do thì đủ cách kiểu!
Từ bowling, golf, đến Muay Thái, cược đua ngựa, đủ mọi kiểu, có thể nhìn ra được là vì để gãi đúng chỗ ngứa mà Tần Tấn Huy đã phí không ít sức lực.
Nhưng vị này lúc nào cũng bày ra dáng vẻ Bao Công thiết diện vô tư, há miệng ngậm miệng toàn là phải đi theo trình tự, điều lệ, cho dù ông ta có cung kính, nịnh bợ bao nhiêu thì người ta cũng vẫn cứ ngồi ngay ngắn trên Điếu Ngư Đài, không một chút lung lay nào!
Bị đóng cửa từ chối vô số lần nhưng Tần Tấn Huy vẫn đánh cược cả mặt già của mình, ngày nào cũng kiên trì gọi một cuộc điện thoại, mặt nóng dán vào m.ô.n.g lạnh thì có sao đâu chứ? Kiếm tiền mới là quan trọng nhất!
Quả nhiên, kỳ tích cuối cùng cũng xảy ra.
Sáng nay, lúc gọi điện tới, ông ta còn lười nghĩ cả lý do, thuận miệng nói một câu lâu không thấy Lục Chinh tới nhà chơi, qua nhà ăn cơm được không?
Ha! Không ngờ lại đồng ý luôn?!
Khiến cho Tần Tấn Huy suýt chút nữa ngã lăn từ ghế Chủ tịch trong văn phòng xuống đất.
Dù thế nào, ông ta nhất định cũng phải nắm chắc cơ hội lần này, cái gì nên bày ra thì cứ phải bày ra hết!
“A Chinh qua đây ngồi, nói chuyện với chị.” Lục Thảo thấy không khí hơi gượng ép thì vội vàng lên tiếng hòa giải.
Đàm Hi thật sự không chịu nổi ánh mắt của người nào đó thỉnh thoảng vẫn liếc về phía cô, đang định trốn đi, không ngờ lại bị Lục Thảo bắt đi làm việc vặt.
“Đi, pha cho cậu con một chén Thiết Quan Âm, chẳng hiểu chuyện tí nào hết!”
Sầm Vân Nhi đã cùng mẹ cô ta tới bệnh viện, Lục Thảo liền lấy thân phận mẹ chồng sai bảo cô.
Đàm Hi bĩu môi, định mở miệng cãi lại hai câu theo thói quen, nhưng nhìn vào đôi mắt đen trầm của người đàn ông, trong nháy mắt liền sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Sao mày có thể không có tiền đồ như thế này hả?
Ngủ cũng ngủ rồi, còn từng sai người ta rửa mặt, lau chân cho nữa, sợ cái lông gì mà sợ chứ?
Đàm Hi không ngừng tuyên dương bản thân ở trong lòng, đáng tiếc, chẳng có hiệu quả gì.
Sờ mũi, cô vẫn nên đi pha trà thì hơn...
“Bà xã, để anh đi với em.”
Đàm Hi thấy cả người hỗn độn như trong gió: Ông nội à, có thể đừng gây chuyện nữa được hay không?
Không thấy tình huống đã sắp toi tới nơi rồi à? Tên biến thái c.h.ế.t tiệt này lại phát điên cái gì nữa chứ?! Trời ơi ---
Cứu mạng với!
“Về miếng đất Bình Tân kia, em muốn nghe xem các anh đã chuẩn bị tới đâu rồi.” Âm thanh như tiếng của Thần tiên từ trên trời giáng xuống nhưng lại không có gì không hợp lý, dường như khí chất của người nào đó rất thích hợp với cách hỏi đột ngột này.
Đàm Hi rất muốn hỏi, chẳng lẽ chỉ có một mình cô cảm thấy cực kỳ, cực kỳ cố tình hay sao?
Tần Tấn Huy nhìn sang, bước chân của Tần Thiên Lâm cũng bị kéo lại, Lục Thảo nín thở chăm chú nhìn.
Đàm Hi vội vàng nhìn trộm sang phía anh, không ngờ tên này còn liếc nhìn cô một cái, lộ ra vẻ mặt khiêu khích với cô nữa là sao?
Mẹ kiếp!
Đang định đáp trả, Lục Thảo lại lên tiếng: “Thất thần cái gì hả? Còn không mau đi đi!”
Đàm Hi:... Bà đây là nha hoàn của các người đấy à?
“Chắc là cậu không quen uống trà đâu nhỉ? Nước sôi để nguội có được không ạ?” Nhoẻn miệng cười, duyên dáng yêu kiều.
Lục Thảo ngẫm nghĩ, hình như chưa bao giờ bà ta thấy em trai mình uống trà thật, chỉ nhớ là ông nội mới thích thứ này mà thôi...
“A Chinh, em thấy...”
“Uống được.”
Đàm Hi: “...”
“Vậy con đi pha đi.”
Đàm Hi trốn vào bếp, ủ rũ phân phó thím Vương pha một chén trà Thiết Quan Âm.
Hiện giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn người nào đó đang cố ý.
Xem ra là nồi dấm sôi lên rồi, muốn nửa bầu trời cũng phải chua lè theo...
Cô nên trốn, nên chạy, hay nên chạy trốn đây?