Thông tin truyện

[Dịch] lấy một hoàng hậu không tranh sủng

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
lấy một hoàng hậu không tranh sủng

Tác giả: Phạm Khuyết

Thể loại: Ngôn Tình , Cổ Đại , Xuyên Không ,

Trạng thái: Full

[Dịch] lấy một hoàng hậu không tranh sủng

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Tranh sủng? Đời người chỉ có thể sống được một lần, nàng đã sống được hai lần là phúc khí của nàng, việc gì phải tranh sủng với một đám người ngày ngày chỉ biết bày ra một bụng mưu kế? Nàng là người của thế kỉ hai mươi mốt, không phải cổ nhân. Bình bình an an mà sống, không cần phải lo cơm áo gạo tiền, như vậy là rất tuyệt rồi, không phải hay sao?Làm một hoàng hậu an nhàn, ngày ngày ăn uống no nê, vỗ về cho thân mình béo tốt, lại còn có tâm nguyện gì sao? Ăn no dửng mỡ! Hoàng cung bày ra tam cung lục viện để làm gì? Đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, người hại ta, ta hại người, đối với nàng cũng đã ngán đến tận cổ. Vậy tại sao không lấy đó là hình ảnh được phát trên ti vi, vừa xem, vừa ăn, vừa bình luận? Đó chính là một thú vui tao nhã trong cuộc sống nhàm chán của nàng.

Ai nói nàng ngu ngốc? Nàng đã trải qua một nền văn minh khác xa so với cổ nhân bọn họ! Mọi việc gì cần đến cũng sẽ đến, cần đi sẽ đi, không phải sao? Không bằng cả đời hưởng thụ, đến khi chết đi cũng vẫn sẽ cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất trước khi chết vẫn phải làm ma no còn hơn là ma đói, không phải sao? Nàng làm gì, mặc xác nàng đi, không cần ai quản! Chỉ mong tên hoàng thượng kia sẽ chán ghét nàng mà đuổi nàng đi, như vậy thật là tốt!
Xem thêm
Thu gọn
Tranh sủng? Đời người chỉ có thể sống được một lần, nàng đã sống được hai lần là phúc khí của nàng, việc gì phải tranh sủng với một đám người ngày ngày chỉ biết bày ra một bụng mưu kế? Nàng là người của thế kỉ hai mươi mốt, không phải cổ nhân. Bình bình an an mà sống, không cần phải lo cơm áo gạo tiền, như vậy là rất tuyệt rồi, không phải hay sao?Làm một hoàng hậu an nhàn, ngày ngày ăn uống no nê, vỗ về cho thân mình béo tốt, lại còn có tâm nguyện gì sao? Ăn no dửng mỡ! Hoàng cung bày ra tam cung lục viện để làm gì? Đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, người hại ta, ta hại người, đối với nàng cũng đã ngán đến tận cổ. Vậy tại sao không lấy đó là hình ảnh được phát trên ti vi, vừa xem, vừa ăn, vừa bình luận? Đó chính là một thú vui tao nhã trong cuộc sống nhàm chán của nàng.

Ai nói nàng ngu ngốc? Nàng đã trải qua một nền văn minh khác xa so với cổ nhân bọn họ! Mọi việc gì cần đến cũng sẽ đến, cần đi sẽ đi, không phải sao? Không bằng cả đời hưởng thụ, đến khi chết đi cũng vẫn sẽ cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất trước khi chết vẫn phải làm ma no còn hơn là ma đói, không phải sao? Nàng làm gì, mặc xác nàng đi, không cần ai quản! Chỉ mong tên hoàng thượng kia sẽ chán ghét nàng mà đuổi nàng đi, như vậy thật là tốt!
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...