{{ msgSearch }}

Tủ truyện

8

Kiến Hôi Cầu Sinh

Đang Cập Nhật 900 Chữ 21/02/2025 18:25:42

Nhưng tương lai thế nào, chẳng ai nói trước được.  

 

Chọn nhà nào gia phong đứng đắn, thì mới có thể che chở cho con.  

 

Chọn phu quân nào tư chất bình thường, nhưng tính tình phải tốt, thì hắn mới không chê bai con."  

 

Ta hiểu tất cả những gì mẫu thân nói.  

 

Giờ đây—  

 

Hoàng thượng xem trọng ca ca ta.  

Mẹ ta là vị hiền mẫu trong câu chuyện hiếu hạnh.  

Tẩu tẩu ta thường xuyên vào cung, bầu bạn với Tiểu Nương Nương mệnh khổ.  

 

Nhờ vậy mà một nha đầu xuất thân dân dã như ta cũng được nâng cao thân phận.  

 

Nhưng chung quy ta và ca ca không cùng cha.  

 

Đến khi sự náo nhiệt lắng xuống, chỉ có nhà chồng có lương tâm mới đối đãi tử tế với ta.  

Chỉ có một phu quân không cần tranh đoạt công danh mới không ghét bỏ ta.  

 

Dương Lăng chắc chắn sẽ không ghét bỏ ta, nhưng gia tộc hắn thì chưa chắc.  

 

Ta chỉ có thể làm nũng với mẹ:

 

"Ca ca và tẩu tẩu cũng có thể bảo vệ con mà.  

 

Người cứ để con vui vẻ thêm hai năm nữa đi."  

 

Mẹ ta sầm mặt, nói:  

 

"Lúc ta còn sống, thì mọi chuyện dễ nói.  

 

Nhưng nếu ta không còn nữa—  

Tình cảm giữa các con còn lại được mấy phần?"  

 

Bà vốn tinh thông nhân tâm, lại quen làm chủ gia đình.  

 

Bà không thèm để ý đến sự nhõng nhẽo của ta, mà bắt đầu nhờ tẩu tẩu sắp xếp hết cuộc xem mắt này đến cuộc xem mắt khác.  

 

Ta bị thúc ép đến mức không còn tự do ra vào như trước.  

 

Lần này đến lượt Dương Lăng sốt ruột.  

 

*

 

Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau một lần.  

 

Hắn nắm tay ta, nói:  

 

"Chiêu Nương, chúng ta thành thật với gia đình đi.  

 

Hôm nay ta sẽ nói với ca ca ta, rồi nhờ mai mối đến cầu thân."  

 

*

 

Mẫu thân hắn sinh hắn xong không lâu thì mất, hắn và ca ca cách biệt tuổi tác khá lớn.  

 

So với Dương Thủ Phụ bận rộn chốn quan trường, thì ca ca hắn càng giống một người cha hơn.  

 

Ta gật đầu:  

 

"Hôn sự vốn là do trưởng bối định đoạt.  

 

Chúng ta đâu thể bỏ trốn, chỉ có thể làm vậy thôi." 

 

12

 

Ta thấp thỏm chờ đợi suốt mấy ngày, nhưng không đợi được bà mối từ Dương phủ đến, mà lại nhận được thư hẹn gặp từ huynh trưởng của Dương Lăng trước.  

 

Khi tiểu nha hoàn quét dọn trong phủ đưa tờ giấy cho ta, ta kinh ngạc đến ngây người—thì ra Dương phủ sớm đã cài nội gián vào nhóm hạ nhân của tẩu tẩu.  

 

Ta đội mũ sa, lấy cớ mua chút đồ ăn tươi ngon cho mẹ rồi rời phủ.  

 

Đến cổng Xuân Phong Lâu, ta lại tìm lý do đuổi nha hoàn mà tẩu tẩu phái theo đi, sau đó mới bước vào gian phòng đã hẹn trước.  

 

Huynh trưởng của Dương Lăng tên là Dương Diên, một người đàn ông ôn hòa, để râu dài, phong thái nho nhã.  

 

Hắn lạnh nhạt quét mắt nhìn ta, mở lời:  

 

"Chuyện này vốn nên để nội tử (thê tử) đến gặp, nhưng Lăng nhi có một nửa là do ta nuôi lớn, ta thực sự không yên tâm, nên muốn đích thân đến xem cô nương một chút."  

 

"Quả thực là dung mạo tốt.  

Nhưng kinh thành cũng chẳng thiếu mỹ nhân thế này.  

 

Tâm tính của thiếu niên còn chưa định, hai người các ngươi không hợp nhau, cứ thế chia tay đi."  

 

Hắn cho rằng Dương Lăng chỉ là nhất thời say mê sắc đẹp, nên không hề có thiện cảm với ta.  

 

Lời nói thản nhiên bình ổn, nhưng bên dưới ẩn giấu uy áp của kẻ bề trên.  

 

Tựa như chỉ cần ta dám phản bác một câu, hắn sẽ có vô số cách đối phó ta.  

 

Nhưng ta chỉ biết điều mà đáp:  

 

"Lời của ngài, ta đã hiểu.  

 

Ta sẽ cắt đứt với Dương Lăng.  

 

Cũng xin ngài nhắn lại với hắn—cả đời này, là ta có lỗi với hắn."  

 

*

 

Dương Diên kinh ngạc trước sự hợp tác của ta, nhưng cũng chỉ bất ngờ thoáng chốc.  

 

Hắn đứng dậy, nói:  

 

"Đã như vậy, Dương gia ta và cô nương từ nay không còn liên quan gì nữa.  

 

Hy vọng từ đây về sau, không còn dây dưa gì thêm."  

 

*

 

Đến cửa phòng, hắn đột nhiên dừng bước, chợt nhớ ra điều gì đó:  

 

"Suýt thì quên.  

 

Trên bàn là mật đường ngó sen của Dương phủ.  

 

Lăng nhi nghĩ rằng việc ta chịu đến gặp cô nghĩa là còn có cơ hội đồng ý, nên nhất định bắt ta mang đến cho cô. 

 

Hắn nói cô thích ăn món này, quấy rầy mãi không thôi.  

 

Đây cũng là lần cuối cùng rồi.  

 

Cô nương hãy thưởng thức cho tốt."  

 

*

 

Dương Diên rời đi.  

 

Ta nhìn hộp mật ngó sen, suy nghĩ rối ren vạn lần.  

 

Nhớ đến khuôn mặt luôn tràn ngập nhiệt thành kia, trong lòng ta thầm nhẩm vô số lần 'xin lỗi'.  

 

Nhưng cuối cùng, ta vẫn xách theo hộp thức ăn, không buồn đội mũ sa, lao thẳng ra ngoài.  

 

Đến trước cửa chính Xuân Phong Lâu, nơi khách nhân ra vào tấp nập, ta chặn Dương Diên lại.  

 

Ta hỏi hắn:  

 

"Hộp mật ngó sen này, thật sự là món đồ cuối cùng mà hắn tặng ta sao?"  

 

*

 

Dương Diên nhíu mày, không hiểu tại sao ta lại phát điên.  

 

Nhưng giữa chốn đông người, hắn không tiện dây dưa với ta, chỉ gật đầu:  

 

"Quả thực là lần cuối cùng.  

 

Mong cô nương tự trọng."  

 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :