Thông tin truyện

[Dịch] không chăm chỉ đóng phim là phải về nhà sinh con

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
không chăm chỉ đóng phim là phải về nhà sinh con

Tác giả: Thái Uyên

Thể loại: Trọng Sinh , Sủng , Điền Văn , Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] không chăm chỉ đóng phim là phải về nhà sinh con

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
"Cạch." tay Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng dùng sức, tiếng cửa mở vang lên, cửa chống trộm đóng chặt lộ ra một khe hở. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhấc chân vừa định đi vào, chân đạp vào một thứ. Là một cái áo sơmi nữ màu xanh nhạt. Trên mặt bình tĩnh của Tống Thanh Hàn đột nhiên lộ ra nụ cười, làm khuôn mặt tinh xảo cũng nhiều hơn vài phần tiên khí. Cậu như là dỡ xuống một bộ khôi giáp trầm trọng, cước bộ đột nhiên nhẹ nhàng, ba bước hai bước tránh được quần áo rơi rụng đầy đất, đi đến phòng quen thuộc lại xa lạ ở trong.

"......" Tiếng rên rỉ tinh tế từ trong phòng truyền đến, phối hợp âm thanh làm tình tục tĩu, lấp đầy tai Tống Thanh Hàn. Cậu đứng ở cửa nghe trong chốc lát, trên mặt vẫn như cũ lộ tươi cười thản nhiên, đáy mắt lại hiện ra một mạt đùa cợt, giây lát lướt qua. "Ưm...... Nó sẽ về, cậu không sợ, ư......" Giọng nữ kiều mỵ, âm cuối mang theo mị ý câu nhân, đảo loạn trầm tĩnh trong phòng. "Ha, sợ cái gì, cái mặt nó như người chết......" giọng nam trầm thấp đầy ý cười nhạo, rất nhanh lại thấp xuống, sau khi âm thanh phập phồng xuyên thấu qua ván cửa truyền ra lại trở nên mơ hồ.

Tống Thanh Hàn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Cậu nhìn nhìn ván cửa, xoay người, vào phòng khách tự rót một chén nước, sau đó ngồi xuống sô pha. Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Hàn chậm rãi uống xong một ngụm nước cuối cùng trong ly, đứng lên ném vào thùng rác trong phòng khách. "Cạch." Cửa phòng ngủ mở, một người đàn ông chỉ mặc quần thụng đi ra. Trên làn da lõa lồ của gã ta trải rộng vết đỏ, trên mặt mang theo thoả mãn chói lọi.
Xem thêm
Thu gọn
"Cạch." tay Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng dùng sức, tiếng cửa mở vang lên, cửa chống trộm đóng chặt lộ ra một khe hở. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhấc chân vừa định đi vào, chân đạp vào một thứ. Là một cái áo sơmi nữ màu xanh nhạt. Trên mặt bình tĩnh của Tống Thanh Hàn đột nhiên lộ ra nụ cười, làm khuôn mặt tinh xảo cũng nhiều hơn vài phần tiên khí. Cậu như là dỡ xuống một bộ khôi giáp trầm trọng, cước bộ đột nhiên nhẹ nhàng, ba bước hai bước tránh được quần áo rơi rụng đầy đất, đi đến phòng quen thuộc lại xa lạ ở trong.

"......" Tiếng rên rỉ tinh tế từ trong phòng truyền đến, phối hợp âm thanh làm tình tục tĩu, lấp đầy tai Tống Thanh Hàn. Cậu đứng ở cửa nghe trong chốc lát, trên mặt vẫn như cũ lộ tươi cười thản nhiên, đáy mắt lại hiện ra một mạt đùa cợt, giây lát lướt qua. "Ưm...... Nó sẽ về, cậu không sợ, ư......" Giọng nữ kiều mỵ, âm cuối mang theo mị ý câu nhân, đảo loạn trầm tĩnh trong phòng. "Ha, sợ cái gì, cái mặt nó như người chết......" giọng nam trầm thấp đầy ý cười nhạo, rất nhanh lại thấp xuống, sau khi âm thanh phập phồng xuyên thấu qua ván cửa truyền ra lại trở nên mơ hồ.

Tống Thanh Hàn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Cậu nhìn nhìn ván cửa, xoay người, vào phòng khách tự rót một chén nước, sau đó ngồi xuống sô pha. Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Hàn chậm rãi uống xong một ngụm nước cuối cùng trong ly, đứng lên ném vào thùng rác trong phòng khách. "Cạch." Cửa phòng ngủ mở, một người đàn ông chỉ mặc quần thụng đi ra. Trên làn da lõa lồ của gã ta trải rộng vết đỏ, trên mặt mang theo thoả mãn chói lọi.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...