Đêm đen như sương, lúc ba giờ sáng, đường phố Bắc Kinh không quá đông đúc. Một chiếc xe thương mại màu đen rời sân bay, đi xuống đường cao tốc, tiến vào nội thành.
Trong xe, trợ lý Khương Lập quay lại hỏi: “Anh Lâm, lát nữa mình về căn hộ hay đến khách sạn?”
Phía sau, giọng nói của Đoàn Lâm vang lên, bình tĩnh và ngắn gọn: “Bệnh viện.”
Khương Lập sững sờ trong vài giây, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng và khó xử: “Nhưng bảy giờ sáng có buổi chụp hình, anh cả ngày nay chưa nghỉ ngơi rồi, hay là…”
Lời còn chưa dứt, nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Khương Lập lập tức im bặt.
Đoàn Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng mở mắt ra, liếc nhìn anh ta, trên khuôn mặt mang nét mệt mỏi nhưng phần nhiều là sự lạnh lùng im lặng.
Đoàn Lâm chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”
“Đâu có! Tụi em không có vất vả gì cả.” Khương Lập vội vàng đáp, trong lòng lại càng thêm xót xa.
Người vất vả nhất chính là anh Lâm.
Hôm nay là sinh nhật của anh, không những quay phim cả ngày ở Hoành Điếm, buổi chiều còn bị lên hot search với tin xấu. Vừa kết thúc cảnh quay đã lập tức bay về Bắc Kinh, sáng bảy giờ lại có buổi chụp hình cho tạp chí. Giờ đã ba giờ sáng, anh còn muốn ghé qua bệnh viện.
Bình thường, khi Đoàn Lâm quay phim, một khi đã vào đoàn phim thì gần như không rời đi. Dạo gần đây, anh lại nhận thêm vài lịch trình, mà đều là ở Bắc Kinh.
Từ Hoành Điếm đến Bắc Kinh xa như vậy, anh chưa từng làm chậm trễ tiến độ quay phim, dù phải làm việc liên tục. Dù có bận thế nào anh cũng phải đến.
Khương Lập thở dài trong lòng, mơ hồ đoán được lý do. Những lời khuyên muốn nói ra, cuối cùng vẫn phải nuốt ngược lại.
Một giờ sau, họ đến bệnh viện trong thành phố, đi thẳng vào khu vực nội trú.
Lúc này, khu nội trú chìm trong yên tĩnh, chỉ có quầy y tá ở mỗi tầng là còn sáng đèn. Khương Lập cẩn thận nhìn quanh bốn phía, hơi thả lỏng, rồi theo Đoàn Lâm vào thang máy đi lên tầng trên cùng.
Tầng trên cùng là khu phòng chăm sóc đặc biệt.
Ra khỏi thang máy, hành lang chia làm hai hướng, cánh cửa vào phòng bệnh phía bên phải bị khóa, không cho phép ra vào. Khương Lập theo chân Đoàn Lâm rẽ sang bên trái.
Bên trái là quầy y tá.
Người y tá trung niên đang làm ca đêm ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người, mỉm cười hiền hòa và gật đầu với Đoàn Lâm: “Lại tới nữa à.”
Người y tá dẫn hai người vào phòng thăm khám ICU ở phía bên trái. Phòng này có từng ô cách ly bằng kính, bên trong mỗi ô có màn hình để có thể quan sát từ xa tình hình bên trong phòng bệnh.
Không còn cách nào khác, ICU mỗi ngày chỉ có 30 phút cho người nhà vào thăm, mà khung giờ này lại rơi vào buổi chiều. Bố của Nguyễn Du mỗi ngày đều đến thăm, thời gian thăm bệnh được phép đã hết từ lâu, chỉ còn cách nhìn người qua màn hình.
Triệu Lập nhìn Đoàn Lâm vào trong một ô cách ly, không yên tâm liền dặn dò người y tá: “Phiền cô giữ bí mật giúp chúng tôi.”
“Biết rồi, lần nào cậu cũng dặn, không thấy phiền sao!” Người y tá bật cười.
Trong ô cách ly, Đoàn Lâm cúi xuống, kéo ghế ra ngồi. Bên tai anh lờ mờ nghe thấy vài tiếng trò chuyện khẽ khàng, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại trên màn hình.
Màn hình hiển thị một phòng chăm sóc đặc biệt đơn dành cho một bệnh nhân. Trên giường bệnh, Nguyễn Du nằm yên lặng.
Nếu không phải vì hơi sương mỏng thoáng qua từ máy thở, người ta có thể nghĩ rằng thời gian đã ngừng trôi. Đoàn Lâm chăm chú nhìn cổ tay lộ ra dưới chăn của cô, nhợt nhạt và gầy guộc. Phần lộ ra ấy cắm đầy kim tiêm, kết nối với các ống dẫn và máy móc theo dõi.
Có đau không?
Đoàn Lâm khẽ động đầu ngón tay.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cơ hàm nghiến chặt một chút.
Qua màn hình, ánh mắt Đoàn Lâm dừng trên máy điện tim bên đầu giường, nhìn đường kẻ nhấp nhô lên đỉnh rồi nhanh chóng rơi xuống. Một đường chóp nhọn nhỏ xuất hiện trên màn hình, giống như đầu lưỡi dao.
Trong chớp mắt, những ký ức ùa về.
Bệnh tình của cô, đã được chẩn đoán từ hai năm trước.
Nhưng mãi đến giờ mới lộ ra.
Đoàn Lâm nhớ lại lời bác sĩ nam hôm ấy, giọng nói pha chút thở dài: “Trong suốt quá trình này, chúng tôi đã nhiều lần khuyên cô ấy nói với gia đình, nhưng cô ấy luôn khẩn cầu chúng tôi giữ bí mật và còn ký giấy miễn trừ trách nhiệm. Thực ra, vào khoảng giữa năm ngoái, bệnh tình của cô ấy đã nghiêm trọng. Kéo dài đến bây giờ cũng là vì cô ấy muốn như vậy.”
Tháng sáu năm ngoái.
Đoàn Lâm hồi tưởng.
Anh đến bệnh viện thăm cô, là vào lúc đêm khuya. Cô đã khóc rất nhiều.
Tiếng nức nở của Nguyễn Du khi ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ anh, nhớ sâu thêm chút nữa, ngay cả giọt nước mắt trên lông mi cô lúc đó cũng rõ ràng.
——“Dạo này mọi người hỏi tôi, không sao chứ, tôi đều nói, không sao, thực sự không sao, yên tâm đi.”
——“Thực ra, có chuyện, tôi, tôi có chuyện thật.”
Cô đang khóc.
Anh tưởng rằng cô chỉ lo lắng về ca phẫu thuật.
Ánh mắt Đoàn Lâm quay lại giường bệnh, không cau mày, vẻ mặt rất bình thản. Quá bình thản.
Từ cổ tay của Nguyễn Du, ánh mắt anh lần theo từng chút một đến gương mặt cô, dừng lại ở đôi mắt đang nhắm yên tĩnh.
Đêm sinh nhật hôm ấy, cô ngẩng mặt nhìn anh, mắt cong cong.
Đôi mắt sáng lấp lánh, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc ước hai điều.
Rất đơn giản.
——“Thân thể khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.”
Bên ngoài phòng thăm, Khương Lập nhìn đồng hồ, do dự vài giây, cuối cùng quyết định bước tới nhắc nhở.
Vừa tới gần cửa kính của gian phòng, anh thấy ánh mắt Đoàn Lâm vẫn dán trên màn hình, thần sắc lạnh lùng, không rõ cảm xúc.
Nhưng ngay giây sau, Khương Lập bất ngờ nghe thấy anh nói gì đó, rất trầm và nhẹ.
Nghe rõ xong, Khương Lập không tin nổi, sững người, vẻ mặt chấn động chưa từng có, suýt chút nữa nghĩ mình nghe nhầm.
Nửa tiếng sau, hai người trở lại bãi đỗ xe dưới tầng hầm của bệnh viện, tài xế đã tranh thủ chợp mắt xong, hỏi: “Anh Lâm, mình đi thẳng đến trường quay chứ?”
“Không vội.” Đoàn Lâm đáp.
Xe chưa khởi động, cửa kính được hạ xuống. Khương Lập thấy Đoàn Lâm tháo khẩu trang, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, cúi đầu cắn lấy.
Anh ngậm điếu thuốc chưa châm, hỏi: “Cậu có ngại không?”
Khương Lập vội trả lời không ngại, lại cẩn thận nhìn quanh bãi đỗ xe, thấy xe rất thưa, không có ai, mới yên tâm.
“Tôi xin một điếu được không?” Tài xế cũng hơi thèm, cười hỏi.
Trước giờ Đoàn Lâm không hút thuốc, thậm chí ngửi thấy mùi thuốc cũng cau mày, tài xế theo anh hai năm nay, chưa bao giờ dám hút trước mặt anh.
Giờ thì được rồi, tài xế vui vẻ nhận điếu thuốc từ Đoàn Lâm, lấy bật lửa ra, trước tiên ân cần châm cho anh.
Khương Lập thấy Đoàn Lâm cắn điếu thuốc, nghiêng người, cúi đầu, mượn lửa châm thuốc.
Sau đó tựa lưng vào ghế, khói thuốc trắng ngà lượn lờ, vương quanh đôi mắt lạnh lùng của anh.
Không biết nghĩ tới điều gì, Đoàn Lâm khẽ ngửa cằm, mày hơi nhíu lại, yết hầu chuyển động.
Gần đây anh Lẫm hút thuốc nhiều quá, Khương Lập thầm lo, nhưng không biết khuyên sao.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên không ổn từ hôm đó.
Khương Lập vẫn nhớ rõ, ngày Nguyễn Du xảy ra chuyện, tối đó Đoàn Lâm đã gặp ba Nguyễn Du ở một câu lạc bộ tư nhân. Nguyễn Chính Bình vừa từ bệnh viện về, là người thân trực tiếp, bác sĩ đã nói hết với ông.
Sau khi ông rời đi, Khương Lập vào phòng, vừa vặn thấy Đoàn Lâm ngẩng lên từ vài tờ giấy trước mặt.
Biểu cảm ấy, anh thực sự không quên nổi.
Lúc đó, gương mặt Đoàn Lâm lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen kịt, viền mắt đỏ hoe.
Không giống khóc. Đỏ như lưỡi d.a.o vừa mài sắc, ánh m.á.u lộ ra từ vết cắt.
Khương Lập lại nhớ tới hai từ Đoàn Lâm vừa nói trong phòng thăm bệnh, lòng không ngừng chấn động.
Anh nói ——
“Cầu xin.”
.
Ngày lễ độc thân, Nguyễn Noãn bị Châu Tuyền kéo ra ngoài, tham gia buổi họp mặt bạn học cấp ba.
Họp mặt tổ chức ở một nhà hàng trong thành phố, hơn chục người ăn xong, lại chuyển sang KTV, uống rượu hát hò tán gẫu.
Giữa chừng, mẹ Nguyễn gọi điện: “Con uống ít rượu thôi, đừng về lại ói đầy nhà, nghe chưa?”
“Biết rồi mẹ, yên tâm!”
Trong KTV ồn ào đến nhức óc, có người đang gào lên bài “Đêm một mình trái tim tôi nên để ở đâu,” cô nghe xong điện thoại quay lại phòng, liền bị một người bạn dúi cho chai bia, hét: “Bạn bè một đời cùng bước, ai thoát ế trước là chó!”
Nguyễn Noãn cười nhạt: “Cậu không phải mới cưới tháng trước sao?”
Người bạn đắc ý: “Gâu gâu gâu!”
“……”
“Nguyễn Noãn, tớ chọn bài cho cậu rồi, sắp tới lượt!” Châu Tuyền tiến lại gần, “Bài của idol cậu đó, tớ tốt với cậu chưa?”
Nguyễn Noãn ngồi xuống, rót chút rượu, nhấp thử, suýt chút nữa cảm động mà khóc.
Trời biết cô vì bệnh tim đã bao lâu không được uống rượu rồi!
Bây giờ có rượu rồi, leo núi, nhảy bungee, leo vách đá, bơi lội có còn xa không chứ!!
Châu Tuyền chọn bài "Không nghe" của Kỷ Lâm Hạo cho Nguyễn Noãn, MV vừa bật, cô cầm mic, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nguyễn Du trên màn hình, khựng lại, hứng thú vừa rồi bỗng giảm hẳn.
Cô không hát ngay, hai người bạn bên cạnh thấy vậy, hiểu ý ngay.
Ai cũng biết cô thích Kỷ Lâm Hạo: “Nguyễn Noãn đừng buồn! Idol của cậu và Nguyễn Du mặc váy cưới cùng nhau, cậu cứ tua ngược cảnh Nguyễn Du rơi xuống vách đá mười lần là được!”
“Này, kiểu như Kỷ Lâm Hạo ngôi sao nổi tiếng thế này chắc không chọn người trong giới đâu nhỉ? Rất có khả năng chọn người ngoài đấy, cậu còn cơ hội mà!”
Màn hình hiện lên cảnh Nguyễn Du khóc và rơi khỏi vách núi trắng.
Rõ ràng cảnh quay đó, làm thế nào để diễn, làm thế nào để ép nước mắt cô vẫn còn nhớ như in, nhưng Nguyễn Noãn nhìn lại, không biết tại sao lại thấy khó chịu, lần đầu tiên trong đời cô không bài hát của idol mình.
Các bạn học bắt đầu nói chuyện.
"Nguyễn Du vẫn đang bị bệnh đúng không? Dạo gần đây hay thấy cô ấy trên hot search."
"Đúng vậy, là bệnh tim, em gái tôi thích cô ấy lắm, suýt khóc ngất luôn."
"Cô ấy đóng phim gì rồi nhỉ?"
"Bạn chắc chắn đã xem rồi đó, là cái phim Thành Danh Vô Vọng ấy!"
"À à! Cái phim đó của Đoàn Lâm..."
Lại bàn về Đoàn Lâm.
Nghe các bạn học bàn về "chính mình" đã thấy kỳ quái, nghe họ nhắc tới Đoàn Lâm thì càng thấy quái lạ hơn.
Trong nhóm bạn không ai theo đuổi thần tượng, trừ Châu Tuyền, không ai biết trong giới fan thì Đoàn Lâm được coi là đối thủ của Kỷ Lâm Hạo, nên khi nhắc đến Đoàn Lâm họ cũng không kiêng dè Nguyễn Noãn. Cô ngồi bên nghe, vài bạn không ngừng lời, nam thì bình thường, nhưng nữ thì nhiệt tình không kiềm chế nổi.
Như thể họ đang bàn về một ngôi sao xa vời, không thể với tới.
... Dù thực sự cũng đúng là như vậy.
Nhưng cô nắm chặt micro, vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
.
Giữa tháng mười một, Nguyễn Noãn cuối cùng cũng đến Bắc Kinh, cùng với bố mẹ.
Những năm gần đây sức khỏe của ông nội Nguyễn không tốt, đầu năm bị phát hiện bệnh mạch vành, mẹ Nguyễn thuê bảo mẫu chăm sóc vài tháng, gần đây lại hỏi ý kiến bác sĩ, quyết định phẫu thuật.
Phẫu thuật đặt stent động mạch vành, không phải ca phẫu thuật lớn, nhưng để thận trọng, cả gia đình quyết định đến Bắc Kinh thực hiện.
Đặt lịch trực tuyến chờ hơn một tháng mới đến lượt. Ngày đó, mẹ Nguyễn nói qua trong bữa cơm, suýt nữa Nguyễn Noãn cắn gãy đũa. Đây chẳng phải chính là bệnh viện nơi cô đang nằm sao?!!
À không đúng, là bệnh viện mà Nhuyễn Du đang nằm, cô đã đến không biết bao nhiêu lần.
Bố mẹ Nguyễn đón ông nội từ quê nhà, bốn người cùng đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh.
"Già rồi còn tiêu tiền nhiều thế này!" Ông nội Nguyễn xót tiền đến mức muốn khóc. "Phẫu thuật hết bao nhiêu tiền chứ?"
Mẹ Nguyễn dỗ dành: "Bố đừng lo, không tốn bao nhiêu cả, làm xong thì về sống với tụi con, bố ở một mình ở quê bất tiện lắm."
"Không bất tiện chút nào, dân làng đều quen biết cả!" Ông nội Nguyễn cố chấp.
Nguyễn Noãn gọt táo cho ông nội, cười tươi roi rói: "Ông ăn táo này."
Ông nội Nguyễn cười tít mắt: "Ừ ừ, cháu ngoan."
Đến Bắc Kinh, cả nhà tìm khách sạn gần bệnh viện nghỉ ngơi một ngày, làm các kiểm tra cần thiết, sáng hôm sau bắt đầu phẫu thuật.
Đặt stent là phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rủi ro rất nhỏ, nhưng sau đó phải nằm viện ba ngày. Đêm đầu tiên bố mẹ Nguyễn thay nhau túc trực, đến ngày thứ hai, Nguyễn Noãn nằng nặc đòi ở lại chăm ông một đêm.
Buổi tối, cô cùng ông xem tivi một lúc, cắt thanh long cho ông ăn. Đợi ông ngủ, cô nằm co trên giường chăm sóc chơi điện thoại, cũng dần thiếp đi.
Nửa đêm bị bệnh nhân giường bên làm tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã hai rưỡi sáng.
Ông nội Nguyễn ngủ rất say, nhưng Nguyễn Noãn thì không ngủ lại được.
Twitter lúc nửa đêm không có gì để lướt, cô xem hết dòng thời gian, dừng lại một chút, theo thói quen tìm một cái tên.
Từ sau vụ hot search về hút thuốc, Đoàn Lâm không xuất hiện nữa, chắc vẫn đang quay phim tại phim trường. Fanpage trong thời gian thực chia sẻ tạp chí và quảng cáo gần đây của anh, giữa đêm mà hú hét như chuột đồng.
Sau đó cô tìm Nguyễn Du.
Weibo mới nhất của cô ấy vẫn là bài đăng quảng cáo hồi tháng tám, phía dưới hàng ngày có fan bình luận cầu nguyện bình an, bình luận đã hơn mấy trăm ngàn.
Nguyễn Noãn lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh, đi qua hành lang, bấm thang máy.
Vào thang máy, cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp bấm tầng lầu.
Tầng này là tầng ba khoa ngoại nội trú, ICU ở tầng tám.
Nhìn số tầng nhảy từng cái một, Nguyễn Noãn nghĩ.
Vào ICU xem người là chuyện không thể, nhưng không biết có thể bắt gặp một y tá hỏi han tình trạng bản thân hay không.
Nhìn xem rốt cuộc...
Cửa thang máy mở, Nguyễn Noãn vừa định bước ra, vô tình ngẩng mặt lên, giây tiếp theo cả người cứng đờ, lùi lại một bước, dựa vào tường thang máy.
... Đoàn Lâm?!!!
Cách mười bước, hai người đàn ông đang đi tới. Người mập bên trái đeo khẩu trang, người bên cạnh che kín hơn, đội mũ, đeo khẩu trang đủ cả. Người khác nhận không ra, nhưng cô thì quá quen thuộc rồi.
Nửa đêm thế này, Đoàn Lâm và Khương Lập đến bệnh viện làm gì?!!
Trong đầu Nguyễn Noãn là một chuỗi đạn bình luận hỗn loạn, muốn bấm cửa thang máy đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người vào.
"Tiểu thư, cô không ra sao?" Giọng của Khương Lập.
Nguyễn Noãn nghĩ, c.h.ế.t tiệt, chẳng lẽ nói thẳng là bây giờ cô đang run lẩy bẩy, cảm thấy không đi nổi à??
"À..."
Nhanh chóng điều chỉnh lại, cô đáp một tiếng, không định nhìn hai người, đi ra ngoài.
Nhưng khi đi ngang qua Đoàn Lâm, mũi cô thoáng ngửi được mùi hương gỗ thanh mát quen thuộc trên người anh, còn xen chút mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Cô bỗng ngừng lại, lùi một bước.
"Hình như tôi đi nhầm tầng rồi, không phải tầng này." Nguyễn Noãn nói bừa.
Khương Lập: "Cô định đến tầng mấy?"
"Tầng ba."
Khương Lập giúp cô bấm tầng.
Cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Noãn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đoàn Lâm một cái.
Anh đội mũ đen, khẩu trang che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm. Cô vừa đi ngang qua anh, anh cúi mắt, đúng lúc nhìn cô một cái.
Chỉ là một cái liếc nhẹ, ánh mắt lãnh đạm xa cách, liếc một cái rồi thu lại ngay.
Thang máy im lặng vài giây.
Nguyễn Noãn cảm thấy mình như một kẻ lo chuyện bao đồng, đắn đo một hồi, không nhịn được nói: "Hút thuốc không tốt lắm đâu."
Khương Lập: "Cái gì?"
"À, ý tôi là hút thuốc không tốt cho sức khỏe." Cô nói như một người qua đường trò chuyện vu vơ.
Khương Lập nhìn cô gái trước mặt, trông rất xinh xắn, tóc dài ngang vai, đôi mắt hạnh hạnh nhìn rất linh hoạt, quan trọng là, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Cô muốn nói câu đó nhưng không dám nói với anh.
Trong lòng Khương Lập gật đầu lia lịa như mèo thần tài, nhưng miệng thì không dám đáp lại.
Nhìn lại Đoàn Lâm, ánh mắt lạnh lẽo của anh lướt qua một cách hờ hững, rồi đột nhiên dừng lại, dừng lại ở... hả? Tay của cô gái nhỏ kia?
Nguyễn Noãn không nhìn Đoàn Lâm nữa.
Không khí tĩnh lặng, cửa thang máy mở ra ở tầng ba.
Cô bước ra ngoài, phía sau vang lên tiếng cửa thang máy khép lại, cô lập tức cảm thấy như toàn thân được thả lỏng, thở phào một hơi dài.
Trời ạ, vừa nãy suýt chút nữa cô bị hù chết!
Nguyễn Noãn nghĩ, vừa nãy có lẽ là lần duy nhất cô và Đoàn Lâm có cơ hội chạm mặt nhau, nếu như lý thuyết giao thoa không gian mà Tiểu Tuyền nói là thật, thì sau này bọn họ chắc chắn sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Cô cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ, không rõ đó là cảm giác gì.
Bỗng nhiên, một tiếng "đinh" vang lên.
Sau gáy cô cảm nhận được luồng không khí nhẹ, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng bước chân. Vừa định quay đầu lại, cổ tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy.
Ngay sau đó, bị giữ chặt cổ tay kéo lại.
Nguyễn Noãn giật mình rùng mình, quay đầu nhìn lên. Đoàn Lâm?!!
"…Hả?"
Đoàn Lâm đang nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt chằm chằm nhìn cô mà không nói lời nào.
Khương Lập hốt hoảng, chạy theo sau lo lắng hỏi nhỏ: "Anh Lâm, có chuyện gì vậy? Bị chụp hình rồi sao?"
"…Tôi không có chụp." Nguyễn Noãn trong lòng đang hoảng loạn như sạt núi, nhưng bên ngoài cố giữ bình tĩnh, lấy điện thoại từ túi áo ra: "Tôi còn chưa lấy điện thoại ra cơ mà."
Màn hình điện thoại sáng lên vì bị chạm nhẹ, màn khóa vẫn là bức ảnh chỉnh sửa hoàn hảo của Kỷ Lâm Hạo.
Trong giây lát, Đoàn Lâm buông tay cô ra.
Anh nhìn cô một lúc, đôi mày hơi nhíu lại, rồi khẽ xin lỗi.
"Xin lỗi."
Giọng nói trầm thấp, mang chút khàn khàn từ tính, nghe như không được nghỉ ngơi tốt.
Khương Lập biết rằng Nguyễn Noãn chắc chắn đã nhận ra bọn họ, sau khi xin lỗi, anh còn ám chỉ vài câu. Cô rất phối hợp, đáp rằng biết rồi, chuyện tối nay sẽ không kể ra ngoài.
Ba người cuối cùng cũng tách nhau ra.
Tối nay, dù thế nào Nguyễn Noãn cũng không bước ra khỏi cửa phòng bệnh nữa. Trời ạ, giờ tim cô đập như đang chạy đua 800 mét, trở về phòng bệnh, co rút trên giường nằm, ép bản thân phải ngủ.
"Anh Lâm, vừa nãy sao thế?" Trên xe, Khương Lập lo lắng hỏi: "Cô ấy có vấn đề gì không?"
Đoàn Lâm không trả lời.
Chỉ là anh bỗng nghĩ đến Nguyễn Du.
Lúc căng thẳng, ngón út của cô ấy cũng sẽ vô thức co lại, khẽ cọ vào lòng bàn tay.
Sau khi ông nội Nguyễn xuất viện, ba mẹ Nguyễn vẫn quyết định đưa ông về nhà ở Hàng Châu, định chăm sóc ông một thời gian.
Nhà chỉ có hai phòng ngủ, hiện tại ba Nguyễn và ông nội ngủ chung một phòng, còn mẹ Nguyễn thì sang ngủ với Nguyễn Noãn, tối nào cũng thúc giục cô đi ngủ đúng giờ.
Cô vừa khóc vừa nghĩ, cảm giác như mình quay lại thời cấp ba bị kéo tai bắt đi ngủ sớm vậy!!
"Ngủ sớm đi, con còn xem điện thoại làm gì nữa?" Buổi tối, mẹ Nguyễn cầm ly sữa bước vào: "Uống hết sữa đi, dễ ngủ hơn đấy."
Nguyễn Noãn nằm bò trên giường: "Con biết rồi, biết rồi, uống ngay đây!"
Trước khi ngủ, cô lướt qua tin tức, nào là tin thời tiết, nhà thiên văn dự đoán cuối tháng sau sẽ có mưa sao băng, là dịp lý tưởng để tỏ tình; nào là tin đời sống, một biệt thự cao cấp giá gốc ba tỷ giờ giảm một nửa còn một tỷ rưỡi để xả hàng, thôi bỏ đi vẫn không mua nổi; tin giải trí, nữ minh tinh Nguyễn Du...
Nguyễn Noãn sững người.
【Nữ minh tinh nổi tiếng Nguyễn Du đã chuyển sang phòng bệnh thường, công ty tuyên bố: Tình trạng sức khỏe có cải thiện rõ rệt】
Nửa giờ trước, công ty Truyền thông Thương Ảnh đã "hồi sinh" sau một tháng im hơi lặng tiếng, đăng một thông báo.
Thông báo chỉ có vài dòng ngắn gọn, nhưng khiến cả mạng xã hội bùng nổ.
Các bác sĩ chẩn đoán Nguyễn Du đã ổn định dấu hiệu sinh tồn, hiện có thể tự thở, tình trạng bệnh đã cải thiện đáng kể, có khả năng phục hồi trong tương lai gần.
Thông báo vừa đăng, An Trác Tây cũng ra mặt chia sẻ lại bài viết trên Weibo.
Chủ đề liên quan nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng tìm kiếm hot, cư dân mạng đã ăn quả dưa suốt ba tháng cuối cùng cũng được ăn quả ngọt, đồng loạt gửi lời chúc mừng.
Fan của Nguyễn Du gần như muốn bật khóc, nhìn thấy thông báo mà không dám tin 【Ôi trời ơi, thật sao? Mẹ ơi, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này!! Tiểu Du mau chóng khỏe lại nhé huhu!!】
Nhưng không lâu sau, fan lý trí vẫn đặt câu hỏi 【Bệnh gì vậy? Tình trạng cụ thể ra sao? Đã tỉnh chưa?】
Rõ ràng là chưa tỉnh, nếu tỉnh rồi thì thông báo sẽ không chỉ nhấn mạnh "tự thở" thôi.
Weibo chính thức của Thương Ảnh chỉ đăng một bài thông báo, sau đó lại "bốc hơi", mặc cho fan và cư dân mạng hỏi thăm thế nào cũng không trả lời thêm.
Nhưng không sao, việc chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường đã là một tin cực kỳ tốt, fan của Nguyễn Du hân hoan vui mừng, lần này không còn mắng mỏ gì nữa, chỉ mong chờ cô sớm tỉnh lại.
Tin Nguyễn Du chuyển phòng bệnh được rầm rộ truyền đi suốt hai ngày, trong một văn phòng làm việc sáng sủa, Nguyễn Noãn đặt điện thoại xuống.
"Tiểu Tuyền, tớ lại muốn hỏi cậu một chuyện nữa." Cô túm ghế, nghiêng người về phía trước.
Châu Tuyền quay đầu lại từ màn hình máy tính: "Hỏi đi."
Nguyễn Noãn: "Vẫn là chuyện kịch bản lần trước ấy, tớ vừa nghĩ ra một tình tiết mới."
"Cụ thể là gì?"
"Chính là, lần trước tớ không phải đã nói, trong kịch bản nữ chính đã trở về không gian ban đầu của mình rồi sao." Cô chỉnh lại từ ngữ: "Theo cậu nói, giờ hai không gian có sự giao thoa ngắn ngủi, nhưng trong lúc này, có khả năng nào nữ minh tinh kia sống lại ở không gian giao thoa này không?"
Châu Tuyền trầm ngâm: "Thế thì phải tìm một diễn viên khác để diễn rồi, kinh phí sản xuất sẽ tăng lên."
Nguyễn Noãn: "…"
Châu Tuyền: "Được rồi, tớ hiểu ý cậu. Ý cậu là, trong không gian giao thoa có khả năng nữ chính và nữ minh tinh đều còn sống, đúng không?"
Mắt cô sáng lên: "Đúng vậy!"
"Về mặt logic thì không thông." Châu Tuyền giải thích: "Nữ minh tinh đã qua đời từ lâu, nếu cô ấy tỉnh lại thì cũng sẽ không phải là chính cô ấy, càng không phải là nữ chính, chỉ có thể là một người khác."
Nguyễn Noãn ngơ ngác: "Tại sao không thể là nữ chính?"
"Cậu nghĩ mà xem, nữ chính và nữ minh tinh thực chất thuộc hai không gian khác nhau, chỉ là tạm thời có giao thoa thôi. Khi đó, nữ chính trở về bằng cách nào? Vì sự cố, vì nữ minh tinh đã qua đời, đúng không?"
Nguyễn Noãn gật đầu lia lịa.
Châu Tuyền: "Vậy nên nữ chính muốn xuyên thời gian lần nữa, chỉ có cách gặp tai nạn. Trừ phi cô ấy cũng thử tự sát hoặc gây tai nạn giao thông gì đó, không thì không quay về được. Còn nữ minh tinh tỉnh lại, chỉ có thể là người khác thôi."
Nên có lẽ là không thể quay lại nữa.
Chốc lát, Nguyễn Du nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
"Tất nhiên, về mặt logic là vậy, nhưng điều này vẫn phụ thuộc chính vào cậu."
Cô ngẩng lên: "Tớ?"
"Đúng vậy, nữ chính quay về hay không chẳng phải là do ý của cậu sao." Châu Tuyền nói hờ hững, "Cậu là biên kịch mà."
Niềm vui nho nhỏ vừa lóe lên của Nguyễn Du lập tức tắt ngóm: "... Cũng đúng."
Cô quay lại tiếp tục xem kế hoạch kịch bản, nhưng tâm trí lơ đãng.
Không quay lại cũng tốt, ở đây cô có gia đình, có bạn bè, sự nghiệp cũng đang khởi sắc.
Nhưng vẫn không kiềm được mà nghĩ.
Nếu cô không ở đây, cuộc sống ở dòng thời gian song song này vẫn sẽ tiếp tục như trước khi cô quay lại.
Biết rằng trong dòng thời gian song song đó, vẫn có một Nguyễn Noãn khác bên cạnh gia đình, bạn bè sống rất tốt. Điều này cũng không tệ.
Nếu cô không ở đây.
... Có lẽ vẫn có thể thực hiện bữa tối mà cô và Đoàn Lâm đã hứa hẹn.
"Thôi bỏ đi." Nguyễn Noãn không nghĩ nữa, lẩm bẩm, "Dù sao cũng là người ở hai thế giới."
Đầu tháng mười hai, "Gia Đình Nhỏ" được phát sóng trên kênh truyền hình Sơn Trúc, mỗi tối hai tập trừ thứ bảy, từ đó kênh mà ba Nguyễn hay xem đã chuyển từ kênh Hoàng Đào sang kênh Sơn Trúc.
Chỉ với hai tập đầu, tỷ lệ người xem đã vượt 2%, tối đó liền lên nhiều chủ đề nóng, mức độ thảo luận cao không ngừng, cư dân mạng đều kỳ vọng bộ phim có thể trở thành một trong những siêu phẩm của năm.
Nguyễn Noãn tan làm về, thấy trong phòng khách ba Nguyễn, mẹ Nguyễn và ông nội ngồi xếp hàng trên ghế sofa, chăm chú xem phim, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu.
Quả nhiên giống như chị An nói, thể loại phim gia đình đô thị giáo dục này có lượng người xem rộng rãi, nếu làm tốt, độ phổ biến sẽ tăng mạnh.
Người nhà xem phim do mình tham gia sản xuất, còn xem say sưa, cảm giác này, nói thế nào nhỉ, có chút tự hào và vui vẻ.
"Noãn Noãn, mau lại đây xem, nhân vật này phản nghịch y như hồi nhỏ của con!" mẹ Nguyễn gọi.
Nguyễn Noãn trợn tròn mắt: "... Mẹ, con hồi nhỏ làm gì phản nghịch như cô ấy?!"
"Con chưa xem sao biết không có?" mẹ Nguyễn lườm cô, "Ồ, cô ấy mê thần tượng, con cũng thế. Cô ấy cãi lại ba mẹ, con cũng thế. Cô ấy ngoài mặt khác trong lòng, con cũng hay lén khóc. Hai đứa giống như đúc ra từ một khuôn."
Nguyễn Noãn không phản bác được câu nào, đi vào bếp gọt một đĩa hoa quả, ngồi xuống xem phim cùng họ.
Một lát sau, phim chiếu tới đoạn tình tiết cha con, ba Nguyễn và ông nội cũng bắt đầu tranh luận, Nguyễn Noãn đưa đĩa hoa quả cho mẹ: "Mẹ, ăn dưa đi."
Ăn dưa xem phim.
Mẹ Nguyễn ăn một miếng: "Dưa hôm nay mua ngọt quá."
Nguyễn Noãn rúc đầu vào cánh tay mẹ, cọ qua cọ lại, học theo chiêu nịnh hót của Pudding.
Giọng chắc nịch: "Không ngọt bằng con đâu, con bây giờ không nghịch ngợm nữa, ngoan lắm."
"Ít làm nũng thôi, không biết ngượng à." Mẹ Nguyễn bật cười, mắng yêu, "Ngoan cái gì? Bảo đi xem mắt mà cứ từ chối."
Nguyễn Noãn im lặng, tiếp tục ăn dưa.
Trước khi đi ngủ, cô lại nghĩ đến chuyện này, lật người, quay mặt về phía mẹ.
Rón rén hỏi: "Mẹ, mẹ ngủ chưa?"
"Chưa." Mẹ Nguyễn giọng có chút ngái ngủ, "Sao thế?"
Nguyễn Noãn: "Tại sao mẹ cứ bắt con phải lấy chồng?"
"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"
Trong bóng tối, bên cạnh có tiếng động sột soạt, Mẹ Nguyễn đưa tay qua, chạm vào trán cô, rồi vuốt nhẹ một cái.
"Không phải bắt con lấy chồng, mà là hy vọng sau này con được hạnh phúc." Mẹ Nguyễn dịu dàng, "Con còn cả mấy chục năm phía trước, ba mẹ đâu thể đi cùng con lâu thế được? Mẹ chỉ mong con, đến cuối cùng, đều vui vẻ, có người đồng hành."
Nguyễn Noãn im lặng một lát, mũi bỗng cay cay, không nói lời nào.
"Con mà được như mẹ với ba con, tìm được một người bạn đời cùng đi tới già là tốt nhất." Mẹ Nguyễn vừa nói, vừa lấy tay vuốt nhẹ mái tóc cô, ân cần, "Không tìm được thì cũng không ép buộc."
Chốc lát, cô nhỏ giọng: "Tìm không được đâu."
Nói xong, đầu liền bị gõ nhẹ một cái.
Mẹ Nguyễn không vui: "Tìm không được thì mau ngủ đi, cả ngày chỉ làm mẹ lo lắng."
Nguyễn Noãn: "..."
Cùng với việc “Gia Đình Nhỏ” được phát sóng, tỷ lệ người xem ngày càng tăng ổn định, mức độ thảo luận nội dung phim cũng ngày càng sôi nổi. Nguyễn Du, với tư cách là một trong những diễn viên chính, độ nổi tiếng không ngừng tăng, đồng thời kéo theo mức độ nhận diện quốc dân cũng cao hơn.
Hiện tại, cả nhà Nguyễn Noãn đều biết tới Nguyễn Du. Khi cô đi siêu thị cùng mẹ, Mẹ Nguyễn thấy loại sữa chua do Nguyễn Du làm đại diện, liền lấy một chai: “Đây chẳng phải là Chi Chi sao?”
Nguyễn Noãn không ngờ rằng quyết định nhận bộ phim này lúc trước, cuối cùng lại giúp "chính mình" giành được một lượng fan lớn tuổi.
Bộ phim truyền hình được yêu thích, biên kịch chính của "Gia Đình Nhỏ" trong một buổi phỏng vấn đã nhắc đến việc Nguyễn Du từng đề nghị chỉnh sửa đoạn kịch bản về sở thích thần tượng. Ông thẳng thắn chia sẻ: "Một kịch bản hay không chỉ dựa vào nỗ lực của đội ngũ biên kịch mà cần sự tận tâm của cả đoàn làm phim. Nguyễn Du là nữ diễn viên rất có trách nhiệm với kịch bản. Hy vọng cô ấy sớm hồi phục và mong có cơ hội hợp tác lần nữa trong tương lai."
Bài phỏng vấn này bất ngờ giúp cô ấy thu hút thêm một lượng lớn fan từ các cô gái yêu thần tượng.
Các cô gái mê thần tượng đồng loạt bày tỏ sự yêu mến: "Không hổ danh là người cùng hội cùng thuyền!! Không ngờ cảnh về sở thích thần tượng trong phim lại thật và chân thực đến thế! Cuối cùng cũng không thấy bị miêu tả một cách tiêu cực như những kẻ cuồng loạn nữa! Nguyễn Du thật dịu dàng, thật tốt bụng! U hú hú, cô ấy quả thật là một trong chúng ta!!"
Giữa tháng mười hai, báo Thanh Niên Trung Quốc đưa tin rằng nghệ sĩ Nguyễn Du đã âm thầm quyên góp 20 triệu nhân dân tệ cho dự án "Công trình Hy Vọng", và khoản tiền này đã chính thức được sử dụng để hỗ trợ giáo dục, góp phần vào công cuộc xóa đói giảm nghèo thông qua giáo dục.
20 triệu tệ!!!
Cư dân mạng bùng nổ: “Cô ấy đã âm thầm quyên góp số tiền lớn như vậy mà không nói gì sao?!”
Tin tức nhanh chóng lan rộng, gây ra một làn sóng dư luận tích cực.
【Huhuhuhu, Tiểu Du, tôi nhớ cô ấy quá!】
【Dạo gần đây thật sự bị cô ấy thu phục, diễn xuất tiến bộ trông thấy, nhân cách lại tốt, đúng là tôi yêu rồi.】
【Người đầu tiên trong làng giải trí hút fan chỉ bằng cách nằm yên.】
【Ai nói cô ấy "nằm hút fan" vậy? Không buồn cười đâu, tỉnh lại mau!】
【Lạy trời, người đẹp tâm thiện như tiên nữ thì nên sống trường thọ trăm tuổi chứ!!!】
...
Lời cầu nguyện và chúc phúc của cư dân mạng lẫn Cá Con gần như đã tràn khắp internet. Tuy nhiên, Công ty Truyền thông Thương Ảnh vẫn không có thêm bất kỳ phản hồi nào.
Cuộc sống của Nguyễn Noãn trôi qua rất bình thản, ngày ngày cân bằng giữa làm việc và sinh hoạt. Hiện tại cô ấy khỏe mạnh, tranh thủ kỳ nghỉ còn có thể cùng Châu Tuyền đi leo núi du lịch.
Trên mạng thì sôi động như lễ hội, nhưng dường như tất cả những điều đó vừa liên quan, vừa cách xa cô.
Có lẽ khi cuộc giao thoa giữa hai không gian này kết thúc, cô có thể sẽ quên mất những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
Tại phòng làm việc, Châu Tuyền đến tìm cô: “Cuối tuần này có rảnh không? Chúng ta đi lên núi đón năm mới nhé?”
“Có ai nữa?” Nguyễn Noãn ngẩng đầu hỏi.
“Bạn trai tớ, thêm Lục Lục bọn họ nữa, tính cả chúng ta thì chỉ có năm người thôi.” Châu Tuyền cho cô xem một bản tin: “Cuối tháng này sẽ có mưa sao băng, ngay tối thứ bảy này, nghe nói là cơn bão sao băng, cực kỳ đẹp.”
Nguyễn Noãn nhớ lại, cô cũng đã xem tin này: “Được thôi.”
Đêm giao thừa, ngày 31 tháng 12, Nguyễn Noãn cùng bạn thân và vài đồng nghiệp đến vùng ngoại ô để cắm trại đón năm mới.
Cả nhóm chọn một khu cắm trại nằm trên đỉnh núi.
Khu vực núi này có địa hình thoải, với một bãi cỏ rộng lớn và bằng phẳng, rất thích hợp để dựng lều. Sau khi dựng xong lều, họ nhóm lửa trại, mở bia ra và bắt đầu trò chuyện.
Nguyễn Noãn khoác áo phao, ngửa đầu nhìn lên.
Đêm nay trời quang, không có ánh trăng, chỉ có bầu trời đầy sao rực rỡ, ánh sáng lấp lánh như dòng sông ánh sáng.
Một đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “10 giờ tối là bắt đầu rồi, kéo dài đến 4 giờ sáng. Tôi đi lấy chút đồ ăn, mọi người muốn ăn gì không?”
“Có gì lấy nấy đi.”
“Vậy thì tôi lấy hết qua đây nhé.” Đồng nghiệp gọi thêm một người: “Lục Lục, cậu đi cùng tôi nào.”
Bên đống lửa trại, ngoài Nguyễn Noãn, chỉ còn Châu Tuyền và bạn trai cô ấy.
Châu Tuyền và bạn trai ngồi gần nhau, nói chuyện thì thầm. Trong ánh mắt thoáng qua, hai người ngày càng xích lại gần. Nguyễn Noãn vội quay mặt, tự giác ngồi cách xa một chút.
Chốc lát sau, cả người cô cứng đờ lại. Chết tiệt, hình như cô vừa nghe thấy tiếng... hôn nhau?!!
Thôi kệ, chơi điện thoại cho xong.
Trên Weibo, mưa sao băng tối nay chưa kịp xuất hiện đã lên hot search. Đây là trận mưa sao băng cuối cùng của năm, đồng thời cũng là trận bão sao băng hiếm có của chòm Tiểu Hùng Tinh, 50 năm mới xảy ra một lần.
Các nhà thiên văn dự đoán, cơn mưa sao băng mạnh này có thể đạt đến hơn 20 sao băng mỗi giây. Cư dân mạng náo nhiệt hò reo: “Cuối cùng thì những điều ước của tôi cũng sẽ thành hiện thực chỉ trong một đêm!!”
Nguyễn Du lướt Weibo một lát, rồi tắt điện thoại, liếc nhìn về phía bên cạnh. Sau đó, cô lập tức quay mặt đi.
... Vẫn đang hôn nhau.
Mở điện thoại lần nữa, ánh mắt dừng lại trên màn hình khóa.
Màn hình khóa của cô vẫn là ảnh của Kỷ Lâm Hạo trong một buổi concert, anh đang chơi piano. Bức ảnh được fan chỉnh sửa, đẹp đến từng chi tiết, khiến người ta say đắm.
Nhìn chằm chằm vào màn hình khóa một lúc, cô do dự, rồi mở Weibo, tìm kiếm một cái tên.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô chọn một bức ảnh không có watermark và thay đổi màn hình khóa.
Tắt điện thoại rồi bật lên lại.
Trên màn hình khóa, Đoàn Lâm đang đứng trên bục nhận giải, mặc vest lịch lãm, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía ống kính. Đó là khoảnh khắc chụp được một cách bất ngờ.
Năm phút sau, các đồng nghiệp mang đồ ăn vặt quay lại, bia, khoai tây chiên, thịt khô và trái cây chất đầy dưới chân. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Đến 10 giờ, mưa sao băng vẫn chưa đến.
Chờ thêm một tiếng, vẫn không thấy đâu. Nguyễn Noãn chờ đến khi buồn ngủ, chào mọi người một tiếng rồi quay vào lều ngủ trước.
Trong túi ngủ thật ấm áp.
Mơ màng, cô nghe thấy tiếng Châu Tuyền reo lên bên ngoài lều, gọi “Sao băng” với vẻ hân hoan và phấn khích.
Giọng nói và tiếng gọi mơ hồ truyền vào, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô chẳng muốn dậy. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô đã thầm ước một điều.
Chỉ mong rằng, dù sau này không bao giờ gặp lại, người đó cũng sẽ sống thật tốt.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần biến mất, có lẽ Châu Tuyền và mọi người đã xem xong mưa sao băng và đi ngủ.
Nguyễn Noãn mơ màng nghĩ, rồi lật người trong túi ngủ.
Sao sáng quá.
Ánh sáng rọi vào mi mắt.
Đấu tranh một hồi với cơn buồn ngủ, cô cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cô bị ánh sáng đánh thức.
Nguyễn Noãn vừa hé mắt một chút, cảnh tượng trước mắt khiến cô dần tỉnh táo và sững sờ.
Là mưa sao băng. Một cơn mưa sao băng rất lớn.
Rèm cửa trắng chưa được kéo, bên ngoài cửa sổ kính, màn đêm đen kịt được thắp sáng bởi hàng ngàn ánh sáng lấp lánh. Những mảnh vỡ của các ngôi sao băng lướt qua bầu trời, chảy dài trên bầu trời.
Nguyễn Noãn định đưa tay dụi mắt, nhưng bị vướng vào dây truyền dịch trên tay. Cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
... Không đúng, sao lại có cửa sổ??
Cô lập tức ngồi bật dậy!
Ngồi lên quá nhanh, đầu óc cô hơi choáng.
Nhưng cô mặc kệ, lập tức nhìn xung quanh, và c.h.ế.t lặng.
Chết tiệt...??!!
Xung quanh trắng sáng sạch sẽ, cô cúi nhìn bản thân, thấy bộ đồ bệnh nhân. Bên cạnh là máy đo nhịp tim vẫn đang hiển thị đường cong lên xuống.
Cô sửng sốt mất hai phút mới tiêu hóa được mọi thứ.
Cô... đã về rồi sao?!!
Bỗng có tiếng “cạch” rất nhẹ, Nguyễn Noãn ngẩng đầu lên theo phản xạ, đúng lúc chạm mắt với người đàn ông đứng ở cửa.
Đoàn Lâm tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô không rời.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Cả hai đều không động đậy.
Đầu óc Nguyễn Noãn trống rỗng, định chào một cách ngượng ngùng, nhưng những câu như “Chào anh, anh ăn chưa?” hay “Dạo này anh sao rồi?” chạy qua trong đầu rồi lại bị cô xóa đi.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên đoạn tin mà mình vừa đọc không lâu trước đó:
"Tất cả các ngôi sao băng, trước khi va chạm vào Trái Đất, đều chạy theo quỹ đạo song song của riêng mình,
Chỉ vì đi ngang qua Trái Đất, chịu tác động của lực hấp dẫn, mà thay đổi quỹ đạo."
Đoàn Lâm cuối cùng cũng cử động.
Anh bước thẳng tới, tiến lại gần giường, cúi đầu, ánh mắt đen sâu như mực được chiếu sáng bởi những đám sao băng ngoài cửa sổ.
Cơn mưa sao băng trải rộng trên bầu trời, đẹp như một phép màu.
Hai người im lặng đối diện nhau trong khoảnh khắc kỳ diệu đó.