{{ msgSearch }}

Chương 52: Chim công

Kết Hôn Với đối Thủ Của Idol

Từ Thoại 3487 Chữ 19/01/2025 13:24:37

Tối qua, chuyện Nguyễn Du và Đoàn Lâm bị chụp lén vẫn chưa hạ nhiệt. Một số cư dân mạng tinh mắt phát hiện đây là ở một con phố phía Tây Thượng Hải. Lập tức, mọi người đều đoán xem hai người họ đang quay cái gì.

Sáng hôm sau, phó đạo diễn Từ Thành Lệ đi đến nhắc nhở các diễn viên chính, nói rằng gần đây chắc chắn sẽ có truyền thông rình rập quanh đây, nên dù đi ra ngoài hay đến trường quay đều phải cẩn thận. Bộ phận hậu cần còn phát cho mỗi người một chiếc áo khoác có mũ, trông như túi nhựa đen, dùng để che phục trang và tạo hình.

May mà cảnh quay ở Thượng Hải gần hoàn thành, dự kiến đầu tháng sau sẽ chuyển cảnh, ở đây cũng không phải ở lâu.

Lúc ăn sáng, Nguyễn Du vừa cắn một cái bánh bao nhân sữa trứng thì nghe đối diện Đoàn Lâm cất tiếng: “Lúc đầu, tại sao em lại muốn vào giới giải trí?” Anh nhìn cô.

“Hả?”

Cô bị câu hỏi bất ngờ này làm nghẹn, chẳng lẽ nói là vì bị ép sao? Nghĩ ngợi một lúc: “Vì có thể gặp được nhiều người mới.”

Nguyễn Du đáp: “Tôi trước đây không có nhiều bạn bè, nhưng từ khi vào giới thì gặp được rất nhiều người, tôi rất thích điều đó.”

Gặp người mới. Thích.

Đoàn Lâm nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi trầm giọng hỏi: “Không thích người cũ à?”

“Người cũ nào cơ?” Nguyễn Du bị hỏi đến ngơ ngác.

“Không có gì.”

Cô nuốt một miếng bánh bao nhân sữa trứng, trong lòng đầy dấu hỏi, thấy ánh mắt Đoàn Lâm dừng trên môi mình, cô khựng lại, anh hỏi: “Giúp em lau nhé?”

“... Tôi dính lên môi sao?” Nguyễn Du bắt đầu tìm giấy ăn, “Không sao, tôi tự làm được.”

Giấy ăn nằm ngay bên tay Đoàn Lâm.

Cô vừa định vươn tay lấy, thì cổ tay bị anh nắm lấy.

Đoàn Lâm không để cô lấy giấy, nhân lúc cô ngả người tới, anh vươn tay, giúp cô lau đi phần sữa vô tình dính trên môi.

Nguyễn Du sững lại: “...”

Lúc môi dưới vẫn còn sót lại hơi ấm từ ngón tay anh, trong lòng cô không khỏi bật lên một câu chửi thề: Đối thủ c.h.ế.t tiệt, sao lại tự nhiên như vậy?!

Đoàn Lâm lau tay xong, buông tay, cô lập tức ngồi thẳng trở lại ghế của mình, lưng dán chặt vào lưng ghế, linh hồn chấn động, im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ đựng chiếc bánh bao nhân sữa trứng chỉ cắn một miếng, không định ăn tiếp.

Cô nghĩ nếu mình ăn thêm miếng nữa, anh lại lau giúp cô, chẳng phải là muốn cô nghẹn c.h.ế.t sao??

Không ăn nữa, cô đặt bánh bao sang một bên, rồi chuyển sang ăn một chiếc bánh bao nhân cua.

Đoàn Lâm lau tay xong, liếc nhìn: "Không ăn nữa à?"

“... Đúng vậy, tôi thử món khác.”

Anh im lặng vài giây. Giọng anh trầm thấp: "Thay đổi nhanh thế?"

Nguyễn Du: "......."

Cô thực sự không hiểu, nhưng hôm nay rõ ràng Đoàn Lâm rất kỳ lạ. Sao nghe thế nào cũng thấy trong lời nói của anh có ẩn ý.

"Đưa cho tôi.."

Nguyễn Du mới phản ứng lại, hóa ra anh đang đòi cái bánh bao mà cô vừa đặt sang một bên, ngây người: “Nhưng tôi đã ăn rồi.”

Đoàn Lâm bình thản: "Tôi không ngại."

Cô còn chưa kịp tưởng tượng trong đầu cảnh đất trời sụp đổ, lại nghe thấy Đoàn Lâm lên tiếng, anh đang cúi đầu bóc một quả trứng cút, hỏi: “Tay bận rồi. Đút cho tôi được không?”

Từ sáng tới giờ, đây là lần thứ ba Nguyễn Du không nói được câu nào.

Tôi, c.h.ế.t tiệt.

Một lúc sau, cô mới ngập ngừng đặt chiếc bánh bao nhân sữa trứng vào đĩa sứ của anh, giọng vô cùng chân thành: “Tối qua, tôi sai rồi.”

Đoàn Lâm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Nguyễn Du: “Là tôi nói sai. Tôi nghĩ... nếu sau này anh muốn làm vậy nữa, tốt nhất đừng báo trước cho tôi.”

Những câu như “Để tôi lau giúp”, “Đưa tôi”, “Đút tôi ăn” này, nói ra còn khó xử hơn là không nói!!

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện hôm nay anh kỳ lạ hơn bình thường tám phần là do vụ tối qua bị lộ tin.

Hôm qua cô bị chụp được tin sẽ tham gia bộ phim của đạo diễn Khổng Minh Khôn, khiến cư dân mạng bàn tán ầm ĩ. Lâm Thanh đang cãi nhau với antifan, cô ghé qua xem, toàn là những lời nghi ngờ diễn xuất của cô không đủ gánh vai trong phim của đạo diễn Khổng, làm hỏng kịch bản hay, lãng phí một đạo diễn tài năng, rằng dòng chảy lưu lượng và tư bản cuối cùng cũng phá tan mảnh đất cuối cùng của điện ảnh nghệ thuật.

Thật ra, xét ở một vài khía cạnh thì họ cũng không sai. Tham gia đoàn phim gần một tháng nay, trong số các diễn viên, người bị NG nhiều nhất chính là cô.

Huống hồ, trong kịch bản, những cảnh thân mật của Nghi Thư và Tần Thiếu An ở Thượng Hải không nhiều, mà cô đã NG đến mức này, về sau chẳng phải sẽ trở thành người kéo chân cả đoàn phim sao?

“Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ phối hợp với anh.” Nguyễn Du do dự một lúc, thẳng thắn nói, “Tôi cũng muốn diễn tốt bộ phim này. Nếu diễn tốt, biết đâu sau này có thể để lại tên tuổi.”

Ánh mắt hai người giao nhau vài giây. Đoàn Lâm nói: “Phối hợp với tôi, bồi dưỡng tình cảm?”

Nguyễn Du chần chừ đáp: “Chắc… vậy.”

Anh “ừ” một tiếng, đặt quả trứng cút vừa bóc xong vào đĩa của cô, lại ăn nốt chiếc bánh bao mà cô chưa ăn hết.

Đồng tử Nguyễn Du rung động mãnh liệt. Anh thật sự ăn rồi?!!

Ăn xong, Đoàn Lâm cúi mắt, dùng ngón tay cái lau đi chút nhân kem còn sót bên khóe môi, sau đó bình thản l.i.ế.m sạch.

Còn l.i.ế.m đúng cái ngón tay vừa lau cho cô.

.

Đầu tháng mười một, tiến độ quay phim ở Thượng Hải của đoàn phim gần như đã hoàn tất. Mỗi ngày, Nguyễn Du đều chăm chỉ ở phim trường quay phim, học diễn xuất, hơn một tháng nay không lộ mặt công khai.

Fan của cô biết cô bận rộn quay phim, ai nấy đều như những bà mẹ già mãn nguyện khi tiễn con gái đi học, không ai thúc giục cô. Dù sao những hình ảnh tạp chí và quảng cáo cô chụp liên tục trước đó vẫn còn dư, các tạp chí và nhà tài trợ cách vài ngày lại đăng vài tấm, đủ khiến fan hò reo sung sướng một thời gian.

Bộ phim ‘Cuội đời đưa bạn vượt sóng’ đã phát sóng đến nửa sau. Trong phim, nhân vật tiểu thư kiêu ngạo mà Nguyễn Du đóng ban đầu, về sau được rửa oan, trở nên ngọt ngào, dễ thương sau khi yêu nam phụ. Fan của cô vừa khóc vừa gọi đó là “con gái đáng yêu của mẹ”, thậm chí còn hút được thêm một lượng fan qua đường.

Nhưng tất cả những điều này đều do Lâm Thanh kể lại. Những ngày này, Nguyễn Du bận xem giải đấu, chẳng có thời gian lướt Weibo.

Mấy hôm nay là giải vô địch thế giới của Liên Minh Huyền Thoại. Đội tuyển Trung Quốc mà cô yêu thích đã tiến thẳng vào giải thế giới, sắp vào chung kết, cô nhất định phải xem!

Trận bán kết và chung kết được tổ chức ở Los Angeles, có lệch múi giờ. Vì trận đấu diễn ra vào buổi chiều, nên mỗi sáng cô phải dậy rất sớm để theo dõi.

Đến ngày chung kết, cô đã dậy từ 5 giờ sáng.

Trận đấu vô cùng căng thẳng. Nguyễn Du đánh răng rửa mặt xong, lúc ra khỏi phòng vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại. Lâm Thanh nhìn cô, giật mình: “Mắt đỏ thế này, lại thức khuya nữa à?”

“Không, tôi dậy sớm quá thôi.”

Lâm Thanh đi cùng cô đến phòng sinh hoạt chung. Tổ tông này suốt đường xem trận đấu không nhìn đường, cứ vậy mà đi thẳng vào trong, theo cảm giác tìm đến bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Đã quen thuộc rồi.

Mười phút sau, Đoàn Lâm và trợ lý của anh cũng vào, mang theo bữa sáng.

Đoàn Lâm liếc nhìn Nguyễn Du, dừng lại, nhíu mày hỏi: “Hôm nay mấy giờ dậy?”

Nguyễn Du đang chăm chú nhìn màn hình, rất căng thẳng, không ngẩng đầu, giơ tay làm dấu số 5: “Năm giờ.”

Cô đeo một bên tai nghe, trận đấu đầu tiên đã diễn ra được ba mươi phút, đang ở giai đoạn cuối, bình luận viên trong tai nghe đầy khí thế cổ vũ đội tuyển Trung Quốc. Cô gần như không nghe được cuộc trò chuyện xung quanh. Mãi đến khi có một chiếc bánh há cảo tôm đưa đến tận miệng, cô mới ngẩng lên.

Lâm Thanh và những người khác đã rời đi. Đoàn Lâm gắp một chiếc há cảo tôm đưa tới, nhìn cô.

Đã sát đến miệng rồi. Cô vội cất màn hình, định lấy đũa: “Tôi tự ăn được.”

Đoạn Lẫm không để cô làm, vẻ mặt thản nhiên.

“Tôi đút em.”

“...Ồ.”

Sau 45 phút trận đấu, cả hai đội đang giao tranh quyết liệt ở hang rồng. Đội Trung Quốc giành chiến thắng sít sao, tiêu diệt toàn bộ đội châu Âu, lật ngược thế trận và phá hủy căn cứ đối thủ. Trận đấu kết thúc.

“Thắng rồi!” Nguyễn Du vui sướng vô cùng, đặt điện thoại xuống, ánh mắt rạng rỡ: “Chúng ta thắng trận đầu rồi!”

“Ừ.”

Đoàn Lâm lau tay, nghe vậy thì ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

“...Hả?”

Vừa nói ra, cô đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Nguyễn Du phồng má nhai, miệng đang nhai dở một miếng bánh củ cải. Chết tiệt, cô ăn từ khi nào vậy?

Cô bàng hoàng.

Đột nhiên, mọi ký ức ùa về. Lúc nãy cô bận xem trận đấu, dường như đã ăn một miếng há cảo tôm, bánh bao xíu mại, bánh củ cải, hình như còn uống cả một hớp sữa??

Tất cả đều là, đối thủ, đút cho cô.

“Trận đấu kết thúc rồi?” Đoàn Lâm hỏi.

“...Chưa, mới xong trận đầu tiên, thắng rồi.” Nguyễn Du khó khăn đáp, “Chút nữa còn trận thứ hai.”

Đoàn Lâm lên tiếng, cầm lọ thuốc nhỏ mắt mới được mang đến, mở ra. Anh đứng dậy bước tới trước mặt cô.

Nguyễn Du ngơ ngác, chỉ vào bữa sáng đã ăn gần hết trên bàn: “Tôi vừa——”

Còn chưa nói xong, cằm đã bị nâng lên, tai nghe cũng bị tháo xuống.

Giọng thấp: “Đừng động, tôi nhỏ mắt cho em.”

Anh dùng ngón tay nâng cằm cô, hơi ngửa lên. Tay kia mở nắp chai thuốc nhỏ mắt, cúi xuống, ánh mắt dịu lại: “Ngày mai còn trận đấu không?”

“...Không, hôm nay là chung kết, xem xong là hết rồi.”

Nguyễn Du cả người như hóa đá, trơ mắt nhìn đối thủ nhỏ mắt cho mình. Toàn bộ quá trình, anh tự nhiên như dòng nước chảy, gương mặt không lộ chút xấu hổ. Lúc này cô mà từ chối thì đúng là phản ứng thái quá.

Không phải, cô có tay mà!!

Thuốc nhỏ mắt rơi xuống, cảm giác mát lạnh. Nguyễn Du nhanh chóng chớp mắt, nhắm lại một lúc.

Cô định với lấy điện thoại: “Trận thứ hai bắt đầu chưa?”

“Chưa.”

Đoàn Lâm liếc nhìn trận đấu đang nghỉ giữa hiệp, dừng một chút, rồi lật ngược màn hình điện thoại của cô lại, úp xuống bàn.

Đó là đội SOS. Hình như cô là fan của một tuyển thủ trong đội. Trước đây, khi còn ở trong đoàn phim Thành Danh Vô Vọng, cô thậm chí còn từng thử nhờ anh vote cho tuyển thủ đó.

Nguyễn Du mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Đoàn Lâm.

Khi nhìn ở khoảng cách gần, nốt ruồi đào hoa dưới mắt anh càng lộ rõ hơn. Làn da mộc hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc.

Hai người cách nhau gần trong gang tấc, anh hơi nhíu mày: “Đừng nhìn nữa.”

Cô tưởng anh đang nói về mình, “Ồ” một tiếng, vừa định quay đầu tìm điện thoại.

Nhưng lại nghe anh hỏi: “Tôi không đẹp sao?”

Giọng nói lạnh lùng, mang theo chút mê hoặc.

Buổi trưa hôm đó, trong trận chung kết toàn cầu của Liên Minh Huyền Thoại, đội SOS của Trung Quốc đã giành chức vô địch thế giới năm nay với tỷ số cuối cùng là 3-1, tin tức nhanh chóng lên hot search.

Khi giành chiến thắng ở ván cuối, tâm trạng của Nguyễn Du phấn khích đến mức có thể dậy sớm thêm một tháng nữa, cô lên Weibo, bất kể đang dùng tài khoản chính hay tài khoản phụ, liền nhanh chóng đăng một bài viết:

【@Nguyễn Du: Trọn vẹn 6 năm, cuối cùng cũng nâng cao chiếc cúp thuộc về các bạn. Chúc mừng.】

Lâu lắm rồi Nguyễn Du không hoạt động, cuối cùng cũng đăng một bài, khiến fan như muốn khóc vì xúc động.

【Aaaaa Nguyễn Du, tôi nhớ bạn quá!】

【Ảnh selfie đâu, chúng tôi muốn xem selfie huhu.】

【Hahaha, bé con, em cũng xem trận đấu à, SOS đỉnh thật!】

【Gì cơ, Nguyễn Du cũng biết chơi game ư?!!】

【Thế giới của tôi sụp đổ rồi??】

...

Một lúc sau, fan vui mừng thoả mãn, nhưng anti-fan lại bắt đầu chế giễu Nguyễn Du cố tình bắt trend, nào là 【Quay phim mà cũng có thời gian xem trận đấu】, 【Biết được bao nhiêu vị tướng trong Liên Minh Huyền Thoại?】 Mấy bình luận vô nghĩa không ngừng xuất hiện.

Nguyễn Du không quan tâm, đăng bài xong thì tiếp tục bận rộn quay phim.

Gần đây, các phóng viên ngoài phim trường ngày càng đông, đạo diễn Khổng Minh Khôn muốn nhanh chóng hoàn thành toàn bộ các cảnh quay tại Thượng Hải, vì vậy cả đoàn phim đều tăng ca, lịch quay của cô cũng kín từ sáng đến tối.

Cảnh quay với Đoàn Lâm là nhiều nhất, nhưng hai người trong bối cảnh nhà họ Nghi hầu như không có cảnh thân mật nữa, diễn xuất khá thuận lợi.

Tiếp theo, cả đoàn phim làm việc liên tục suốt một tuần, Nguyễn Du càng không có thời gian xem điện thoại.

Weibo ít lướt, theo dõi idol cũng chậm hơn nửa nhịp. Chẳng hạn, hai ngày trước Kỷ Lâm Hạo công bố tham gia một chương trình truyền hình thực tế về âm nhạc, anh ấy là cố vấn chương trình, mãi hôm nay Nguyễn Du mới biết.

Tối đó, đoàn phim tan làm đã hơn 12 giờ, Nguyễn Du ngồi xe của đoàn về khách sạn, Lâm Thanh lái xe, cùng với nữ diễn viên Mạc Tây.

Mạc Tây thấy cô chăm chú nhìn điện thoại, tò mò hỏi: “Chị đang xem gì thế?”

“Trailer chương trình ‘Nhạc Sĩ Sáng Tác Đỉnh Nhất’, một show thực tế về âm nhạc.”

Mạc Tây: “Chương trình mới à? Sao em chưa nghe nhỉ, hay không?”

Nguyễn Du chắc nịch: “Hay lắm!”

Idol tham gia chương trình thì chắc chắn là hay rồi.

“Được, mai quay xong em đóng máy, rảnh sẽ xem thử.” Mạc Tây tỏ ra hứng thú.

Nhắc đến đóng máy, nụ cười của Nguyễn Du tắt ngấm, không còn hứng thú với chương trình nữa, cũng không buồn xem điện thoại.

Tính toán lại lịch trình, cô còn tận ba tháng mới đóng máy.

Xe đi vào bãi đỗ xe dưới khách sạn, cả ba đang chờ thang máy thì Mạc Tây sờ soạng khắp người: “Đợi chút, em quên túi xách trên xe rồi, thẻ phòng còn để trong đó.”

Chiếc xe đậu hơi xa, Mạc Tây không quen đường, nên Lâm Thanh đi cùng cô ấy quay lại lấy túi. Nguyễn Du đứng đợi một lúc, bắt đầu thấy chán.

Cô mở điện thoại, định xem nốt trailer chương trình khi nghe có người gọi: “Nguyễn Du!”

Quay đầu lại, thấy một nhân viên đeo khẩu trang vừa bước xuống từ chiếc xe tải nhỏ gần đó, đang vẫy tay với cô.

“Đạo diễn Khổng mua đồ ăn khuya cho mọi người, cô có thể giúp tôi xách lên không?”

Cô bước tới: “Được thôi, nhiều lắm hả?”

“Không nhiều đâu, chắc cô xách nổi.”

Gần đây đoàn phim bận tối mắt tối mũi, đạo diễn Khổng thường xuyên mua đồ ăn khuya cho các diễn viên, Nguyễn Du không nghĩ nhiều.

Nhưng khi sắp bước đến chỗ chiếc xe, cô bỗng khựng lại.

Ngoài ghế lái chiếc xe tải nhỏ, dưới đất có rất nhiều đầu lọc thuốc lá, có cái còn chưa tắt lửa.

Người này đã đợi ở đây khá lâu.

Nhưng cô không phải người đầu tiên rời khỏi đoàn phim.

Khoảnh khắc đó, Nguyễn Du lạnh toát cả người. Giọng nói bị bịt kín trong khẩu trang cố gắng giữ tự nhiên: “Hay là đợi chút, trợ lý của tôi đang ở phía trước, tôi sẽ nhờ cậu ấy xách cùng.”

Câu nói chưa dứt, cánh tay cô bị người đàn ông túm chặt, kéo mạnh một cái, đẩy thẳng vào trong xe!

Nguyễn Du lập tức giãy giụa hết sức, hét lên: “Lâm Thanh! Cứu—ưm!”

Miệng bị bịt chặt, người đàn ông dùng hết sức đè cô lại, hạ giọng đe dọa: “Im miệng! Tôi không muốn làm hại cô.”

Giọng nói trầm khàn, quen thuộc đến mức khiến sống lưng cô lạnh buốt. Nguyễn Du trợn to mắt, c.h.ế.t tiệt, chính là tên từng đột nhập vào phòng cô!!!

Cô liều mạng vùng vẫy, muốn tạo ra tiếng động, qua lớp khẩu trang cắn mạnh vào tay gã.

“Xì——!”

Nhưng sức của Nguyễn Du làm sao địch lại đàn ông, bị gã đè chặt, tiếng kêu cũng bị nghẹn lại dưới lớp khẩu trang. Lúc cảm thấy sắp không thở nổi, cơ thể bỗng nhẹ bẫng.

Tiếng va chạm nặng nề đột ngột vang lên!

Giọng Khương Lập vang lên: “Mày là ai?!!”

Một âm thanh “phịch” khác đầy u ám vang lên, hình như có người bị đập mạnh vào cửa xe, tiếp đó là tiếng hét đau đớn của gã đàn ông.

Nguyễn Du run rẩy toàn thân, ánh mắt mờ mịt, khi được ai đó kéo ra khỏi ghế sau của xe, nước mắt cô trào ra không kiểm soát.

Từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lâm Thanh hét lớn: “Chuyện gì vậy?! Xảy ra chuyện gì... mẹ nó!!”

“Trời ơi, chuyện này là sao?” Mạc Tây sững sờ.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, Nguyễn Du cảm thấy có người ôm chặt mình, một bàn tay an ủi bóp nhẹ gáy cô, giọng nói trầm thấp.

“Ổn rồi.”

Là Đoàn Lâm.

Ôm vài giây, anh buông ra.

Nước mắt Nguyễn Du rơi không ngừng, cằm run rẩy, tay run rẩy lau nước mắt một cách vô thức, lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Hiện trường hỗn độn, gã đàn ông đã bị khống chế dưới đất, Khương Lập hung dữ kẹp chặt hai tay của gã lại.

Còn đang rên rỉ khe khẽ.

“Không sao chứ, chị Tiểu Du?! Hắn có làm chị bị thương không?!” Lâm Thanh hoảng hốt đến phát điên.

Mạc Tây vội vàng chạy tới ôm cô: “Cảm giác thế nào?”

Nguyễn Du một câu cũng không nói ra được, nước mắt mờ mịt nhìn về phía người đàn ông. Thấy Đoàn Lâm bước qua, đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo cúi xuống.

Người đàn ông vừa bị va mạnh vào cửa xe đau đến tê dại cả lưng, cố gắng quay đầu nhìn lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đoàn Lâm.

Lạnh đến mức khiến hắn run lên.

Không phải vẻ lạnh nhạt hờ hững thường thấy trên tivi, mà là một loại lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Một cơn đau nhói ở đùi, người đàn ông lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Đoàn Lâm thực sự đã đá hắn!!

Mạc Tây sợ đến đờ người: “Thầy… thầy Đoàn…”

“Anh Lâm, đừng, có camera giám sát đó.” Biểu cảm hung hãn trên mặt Khương Lập lập tức biến mất, vội vàng ngăn cản.

Đoàn Lâm không đáp, ngồi xổm xuống, tháo khẩu trang của người đàn ông.

Phản ứng đầu tiên của hắn là vùng vẫy che mặt, Khương Lập không để ý, khiến hắn giãy được một tay.

May mắn là hắn dường như chỉ muốn che mặt, biểu cảm đã từ đau đớn chuyển thành sợ hãi.

“Đừng, đừng quay tôi…”

Trong lúc giãy giụa, người đàn ông làm tàn thuốc trên đất văng tứ tung. Có cái còn chưa tắt hết, bị quét trúng lại cháy lên đốm lửa.

Đoàn Lâm liếc mắt nhìn, ánh mắt không chút cảm xúc.

Anh nhặt một đầu tàn thuốc còn cháy lên.

Giây tiếp theo, trực tiếp dí lên mu bàn tay của người đàn ông.

*Tôi vẫn chưa hiểu tại sao tác giả đặt tên chương này là chim công luôn á

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:24:37

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện