Căn hộ, trong phòng làm việc. Loa Bluetooth trên bàn máy tính đang phát ra giai điệu nhẹ nhàng của bài ‘Không Nghe’.
Đoàn Lâm đặt điện thoại xuống, định đứng dậy đi rót nước, nhưng liếc mắt nhìn trang web vẫn đang phát bài hát, nhíu mày một chút, rồi dùng ngón tay tắt nó đi.
Bài hát mới của Kỷ Lâm Hạo là một bài R&B tình ca, lời bài hát là những lời tâm sự của chàng trai dành cho cô gái mắc chứng trầm cảm và muốn tự tử, với tình cảm rất sâu đậm.
MV vẫn chưa được phát hành.
Năm phút sau, chuông cửa của căn hộ vang lên.
Đoàn Lâm mở cửa, thấy cô đang cầm kịch bản đứng ở cửa nhìn, trên mặt đầy vẻ khó nói nên lời: “Tối nay, anh không có lịch trình gì à?”
“Ừm.”
Anh nhìn cô một lúc, rồi hơi nghiêng người để cô vào: “Cần chuẩn bị cho việc tham gia đoàn phim, nên tôi đã giảm bớt vài lịch trình, từ giờ sẽ không quá bận.”
“... Ồ.”
Chết tiệt.
Nguyễn Du thay dép lê, cố gắng lấy hết dũng khí để bước vào căn hộ của Đoàn Lâm, giống như đang chuẩn bị đi chịu chết.
Khi nhận được tin nhắn yêu cầu đối thoại, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, nhưng sau đó nghĩ đến việc bị thầy dạy thoại sửa mãi về lỗi phát âm, cuối cùng vẫn đến. Nếu có thể tranh thủ luyện tập trước khi tham gia đoàn phim cũng tốt.
Vừa vào phòng khách, Nguyễn Du nhìn thấy phong cách trang trí của căn hộ Đoàn Lâm khác hẳn so với căn hộ dưới lầu của cô.
Từ xa nhìn lại, cả không gian đều sử dụng gam màu lạnh, phong cách tối giản, phòng khách rộng lớn gần như chỉ có bộ sofa, không có gì nhiều ngoài đó, phía sau là một ban công rộng mở, từ cửa vào có thể nhìn thấy cảnh đêm của khu thương mại CBD.
Nguyễn Du ngồi xuống góc sofa: “Bắt đầu đi.”
Đoàn Lâm không lập tức bắt đầu, anh đi đến quầy bar rót một cốc nước ấm rồi ngồi xuống đối diện cô.
“Chúng ta sẽ thử đoạn nào trước?” Nguyễn Du lật kịch bản, “Bắt đầu từ đầu, hay chọn một vài đoạn đối thoại?”
Đoàn Lâm suy nghĩ một chút, khách quan trả lời: “Trước tiên đối với những cảnh cô cảm thấy khó khăn.”
Nguyễn Du thầm nghĩ vậy thì là cả bộ kịch bản rồi, uống một ngụm nước để bình tĩnh lại: “Được, vậy bắt đầu từ đầu đi.”
Hai người bắt đầu tập thoại.
Đối thoại ngoài đời khác với những lần diễn thử trước khi quay phim, trong khi không có máy quay hay góc quay rõ ràng, Nguyễn Du không cần phải thể hiện lại những động tác cơ thể trong cảnh, mà chủ yếu là cảm xúc khi đọc thoại. Hai người đối thoại được vài câu, Đoàn Lâm sẽ dừng lại và chỉ cho cô chỗ nào phát âm sai.
Anh không sửa cảm xúc của cô, để cô tự cảm nhận.
Nguyễn Du cầm bút, sau mỗi hai câu lại dừng lại một phút, ghi chú vào bên cạnh lời thoại.
Trong mấy ngày qua, kịch bản của cô đã bị lật lại nhiều lần, cả trang đều đầy dấu bút đánh dấu và ghi chú nhỏ, cũng dán không ít giấy ghi chú.
Ánh mắt Đoàn Lâm dừng lại trên hàng mi của Nguyễn Du khi cô cúi đầu viết chữ, gió từ ban công thổi vào phòng khách, làm bay những sợi tóc ở trán cô, một sợi tóc vướng vào hàng mi của cô rồi rơi xuống. Nó giống như một làn sóng nhẹ nhàng, nhưng lại rất rõ ràng, như một cái gẩy dây đàn trong lòng.
Nguyễn Du vừa ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Đoàn Lâm nhìn cô. Ánh mắt anh sâu thẳm như một cái hố, lông mày và mắt rất dễ nhìn.
... Đối phương làm gì vậy?
Kỳ lạ thật.
Nguyễn Du đậy nắp bút lại, không hiểu: “Tôi thấy lúc nãy anh đối thoại với tôi mà không nhìn vào kịch bản, anh đã... thuộc hết lời thoại rồi sao?”
“Ừ.”
Vậy là không còn nơi nào để nhìn nữa, chỉ có thể nhìn cô thôi.
Nhưng tiếp theo, sắp tới cảnh thân mật đầu tiên rồi! Nguyễn Du trong lòng xấu hổ lẩm bẩm, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!
“Chúng ta nghỉ một chút nhé?” Cô đề nghị.
Đoàn Lâm đồng ý: “Tùy cô.”
Nguyễn Du nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi phút, lập tức hưng phấn: “Vậy tôi đi vote xếp hạng trước, đợi tôi một lát, chỉ năm phút thôi.” Nói xong, cô lập tức chỉnh lại bản thân, cười mỉm: “Không phải, không phải, là đợi một chút.”
Không phải âm "儿", phải là "歇" mới đúng là tiếng Thượng Hải.
Đoàn Lâm nhìn nụ cười tự nhiên của cô, đôi mắt trở nên mềm mại. Anh đứng dậy, rót cho cô một cốc nước ấm mới rồi đưa tới tay cô, vô tình cúi mắt lướt qua, rồi khựng lại.
Trên màn hình điện thoại của Nguyễn Du là một ứng dụng âm nhạc, cô đang vote xếp hạng cho bài hát mới của Kỷ Lâm Hạo.
Đoàn Lâm: “...”
Im lặng một lúc.
“Cô thích nghe bài hát của anh ta à?”
Nguyễn Du: “Hả?”
“Trước đây lúc quay phim, cũng đã giúp anh ta làm cái này rồi.” Đoàn Lâm vẻ mặt khó đoán, bình tĩnh, “Gọi là vote xếp hạng đúng không?”
Nguyễn Du nhớ lại, lúc quay phim Thành Danh Vô Vọng cô đã nhờ Đoàn Lâm giúp vote xếp hạng cho Kỷ Lâm Hạo, cô cứ tưởng anh đã quên.
“... Đúng rồi,” cô không muốn tỏ ra quá tự cao trước mặt đối phương, trả lời nhẹ nhàng, “Tôi thấy bài hát của anh ấy đều rất hay.”
Không ngờ Đoàn Lâm nghe xong lại im lặng vài giây, rồi nói với giọng nhẹ: “Tôi đã từng tổ chức concert.” Anh lại dừng một chút, “Và phát hành album cá nhân.”
“...”
Nguyễn Du cười khẽ, tất nhiên cô biết chuyện này rồi.
Hai năm trước, Đoàn Lâm từ giới điện ảnh chuyển sang ngành âm nhạc, phát hành hai album cá nhân, khi đó, fan của anh đã sôi sục và lập tức hỗ trợ vote xếp hạng, thậm chí còn vượt qua Kỷ Lâm Hạo trên nhiều bảng xếp hạng. Nếu nói trước kia hai bên chỉ là đối đầu qua lại, thì từ khi anh phát hành album, mâu thuẫn đã thật sự trở nên gay gắt.
Hai album, tổng cộng mười bài hát, tác giả cả lời lẫn nhạc đều là Đoàn Lâm, phối khí la do một giáo viên nổi tiếng đảm nhiệm, được phát hành bởi công ty thu âm hàng đầu trong nước, khiến fan của anh ta phát cuồng.
Thực ra Nguyễn Du đã từng nghe, có vài bài đúng là khá hay.
Tuy nhiên: "Tôi nhớ từ khi debut, anh luôn đóng phim mà, sao lại đột nhiên nghĩ đến việc sáng tác nhạc?"
Đoàn Lâm đáp: "Khi đó tôi nhận phim Những Năm Tháng Vô Tri, nên đã học sáng tác một thời gian để thử viết nhạc."
Nguyễn Du: "… Anh không phải vì muốn tìm cảm giác nhân vật nên mới bắt đầu học viết nhạc đấy chứ?"
Thấy Đoàn Lâm ngầm thừa nhận, cô ngớ người.
Những Năm Tháng Vô Tri là bộ phim thứ hai của Khổng Minh Khôn mời Đoàn Lâm đóng, anh đảm nhận vai nam chính, một ca sĩ nghèo phiêu bạt Bắc Kinh.
Nhân vật chính trong phim là một ca sĩ tài năng nhưng vô danh, trong khi nam diễn viên chính ở ngoài đời thì danh tiếng rực rỡ, lần đầu sáng tác đã nhận được sự khen ngợi, thậm chí còn giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải Kim Tượng năm đó nhờ bộ phim này. Đối thủ này đúng là kiểu hack "chủ nghĩa hiện thực ma thuật" ngoài đời thật!
Nguyễn Du nhớ rằng quá trình quay Những Năm Tháng Vô Tri kéo dài rất lâu. Đạo diễn Khổng từng nhắc trong một cuộc phỏng vấn trước đây rằng từ lúc chuẩn bị đến khi đóng máy, mất gần một năm.
Vậy nên cả năm đó, Đoàn Lâm đều đang viết nhạc.
Vì nhập vai mà có thể làm đến mức này, đúng là kỳ lạ.
"… Chả trách." Cô đã hiểu.
"Gì cơ?"
Chả trách dạo gần đây ánh mắt Đoàn Lâm nhìn cô lại kỳ lạ. Không lạnh lùng, cũng không hờ hững, mà trái lại dính lấy cô đến khó chịu.
Đối thủ còn nỗ lực như vậy, Nguyễn Du lật kịch bản, với tinh thần quyết tâm: "Không có gì, chúng ta… bắt đầu thôi."
Theo thứ tự kịch bản, cảnh ám muội đầu tiên giữa Nghi Thư và Tần Thiếu An diễn ra vào ngày thứ hai sau khi hai người bỏ trốn, tại Tô Châu, họ leo núi ngắm hoàng hôn.
Nguyễn Du đọc lời thoại: "Anh nói xem, họ có tìm thấy chúng ta không?"
Đoạn Lẫm: "Họ không tìm thấy đâu."
Nguyễn Du làm theo chỉ dẫn, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Hối hận rồi?"
"Không." Anh nhìn lại cô, ánh mắt sâu lắng.
Sau khoảnh khắc im lặng, Nguyễn Du: "Anh muốn cùng một người tàn tật làm… làm…"
Cô khựng lại.
Trong kịch bản, câu thoại của Nghi Thư là: "Anh muốn cùng một người tàn tật l.à.m t.ì.n.h không?"
A a a a c.h.ế.t tiệt!!!
Nguyễn Du cảm giác từng sợi tóc của mình đều cứng đờ.
Sau đó cô còn một câu: "Làm tình thì thôi đi, tôi chưa từng thử."
Tiếp theo kịch bản viết, hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt hòa quyện, tự nhiên hôn nhau.
Nguyễn Du muốn sụp đổ.
Ánh mắt của Đoàn Lâm vẫn dừng trên người cô. Thấy cô cầm chặt trang kịch bản này, cúi đầu trấn tĩnh hồi lâu, khi ngẩng lên, ánh mắt lảng tránh, mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ.
Cô đột ngột đứng bật dậy, giọng dứt khoát: "Hôm nay muộn quá rồi, không làm phiền anh nữa, hẹn hôm khác luyện tiếp. Tạm biệt!"
Anh tiễn cô ra khỏi căn hộ, nụ cười phảng phất vài phần ý vị, giọng trầm thấp: "Ngủ sớm đi. Ngủ ngon."
Về đến nhà, Nguyễn Du mở một ván game. Ở rank Thách Đấu quốc nội, cô dùng tướng đi mid trong Khe Triệu Hồi, liên tiếp tám mạng không chết, đồng đội spam "666"* đầy khung chat.
*Đỉnh, giỏi
Đầy sát khí. Tai vẫn đỏ.
Chết tiệt, liệu cô có thể rút lui khỏi ngành giải trí ngay đêm nay không?!
.
Trong nửa tháng sau đó, Nguyễn Du và Đoàn Lâm hẹn nhau tập thoại thêm hai lần, nhưng rõ ràng cô vẫn chưa tìm được trạng thái. Hễ gặp cảnh thân mật là lại khựng lại, cuối cùng đành bỏ qua, tập những đoạn khác trước.
Cả tháng chín bận tối mắt tối mũi.
Việc chuẩn bị trước khi vào đoàn phim, lịch quay cũng phải chạy, thêm cả những sự kiện do các nhà tài trợ hợp tác thảm đỏ mời tham dự. An Trác Tây muốn cô giữ nhiệt sau khi vào đoàn, nên nhận lịch trình dày đặc, gần như bận muốn chết.
Buổi đọc kịch bản cuối cùng kết thúc, Khổng Minh Khôn chính thức chốt kịch bản, để trợ lý phó đạo diễn gửi bản sửa cuối đến từng diễn viên.
Nguyễn Du lật xem kỹ, quả nhiên các cảnh hôn và giường chiếu không bị cắt, cô chỉ muốn chết.
Cuối tháng chín, sáu bài trong album mới của Kỷ Lâm Hạo đồng loạt lên các nền tảng âm nhạc, tất cả đều chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng.
Chẳng mấy chốc, MV ca khúc chủ đề Không Nghe cũng được phát hành trên toàn mạng.
Tối hôm đó, chủ đề "Nữ chính MV ca khúc mới của Kỷ Lâm Hạo là Nguyễn Du" lập tức leo hot search.
Dưới phần bình luận, cư dân mạng trêu đùa, còn fan của Tứ Kỷ và Nguyễn Du thì nghiêm túc giữ hình tượng, tự kiểm soát bình luận của mình: Dù quay chung MV nhưng idol tôi vẫn là nhất! Quan hệ tốt nhất trong giới giải trí là không có quan hệ!
Trong hơn bốn phút mở đầu MV, Nguyễn Du mặc váy cưới chạy trên vách đá trắng Brighton, đứng bên mép vách đá cao nhìn về phía ống kính, nước mắt lã chã, vẻ mặt u sầu, bi thương. Cô lao mình ngã ngược xuống biển sâu, khiến fan "á á á á" không ngừng.
Hu hu hu, Nguyễn Du mặc váy cưới đúng là tiên nữ hạ phàm cứu vớt nhân gian đúng không?! Diễn xuất đỉnh cao đến mức xem MV cũng nhận ra được! Bé con yêu dấu, chị đúng là sinh ra để làm nữ chính trên màn ảnh đó! Mau nhận tài nguyên tốt rồi vào đoàn quay phim đi!!
.
Đầu tháng mười, cuối cùng cũng đến ngày chính thức nhập đoàn Vô Thanh Kinh Lôi.
Ngày nhập đoàn, không có bất kỳ hình ảnh hay thông cáo báo chí nào được tiết lộ.
Khổng Minh Khôn giữ bí mật cho phim cực kỳ nghiêm ngặt, ngay khi Nguyễn Du ký hợp đồng, cô đã choáng váng trước hai trang giấy dày đặc điều khoản bảo mật. Không chỉ vậy, tất cả các khâu từ chuẩn bị đến quay đều có biện pháp giữ bí mật, ngoại trừ hai diễn viên chính, các diễn viên khác chỉ nhận được kịch bản không đầy đủ.
Phía truyền thông cũng đã được nhắc nhở rằng mọi hình ảnh chụp phải được duyệt trước khi đăng.
Tối trước ngày khai máy, Nguyễn Du đến Thượng Hải, ở tại khách sạn mà đoàn phim đã bao trọn.
Lâm Thanh đưa cô bảng lịch trình: "Sáng mai là lễ khai máy, chiều bắt đầu quay cảnh đầu tiên. Chị Tiểu Du xem qua đi."
Nguyễn Du liếc nhìn, ngày mai cô có hai cảnh quay, một buổi chiều, một buổi tối.
Dọn dẹp đồ đạc xong, phó đạo diễn Hứa Thành Lệ đến tìm, gọi Nguyễn Du: "Tối nay đi ăn một bữa, các diễn viên khác cũng đến rồi, gặp nhau làm quen với mọi người trong đoàn."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn."
Hai tầng khách sạn đều được đoàn phim bao trọn. Nguyễn Du vừa bước ra khỏi phòng đã gặp các diễn viên và nhân viên khác, chào hỏi từng người, hoàn toàn không có kiểu cách của một nữ chính. Đi qua đi lại vài lần, cô đã quen mặt với gần hết mọi người.
Buổi tối, Khổng Minh Khôn tự bỏ tiền túi, mời các diễn viên chính ăn món Thượng Hải, đặt từ một nhà hàng nổi tiếng địa phương.
Khách sạn có vài phòng được dành riêng làm phòng sinh hoạt chung.
Nguyễn Du đi theo đạo diễn và các diễn viên khác đến một phòng để ăn uống và trò chuyện. Ăn được nửa chừng, Đoàn Lâm xuất hiện.
“Máy bay bị hoãn, đến muộn rồi,” anh bình thản ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Du, giọng nói rất nhẹ.
Các diễn viên khác thấy Đoàn Lâm, liền cười chào hỏi.
Khổng Minh Khôn cũng cười: “Cậu quấn kín thế này, như người chạy nạn ấy.”
Khi bước vào, Đoàn Lâm quấn kín mít, mũ, khẩu trang, áo khoác đều đầy đủ, nên không bị chụp ảnh dọc đường.
Anh tháo khẩu trang, nhìn Nguyễn Du: “Đến từ khi nào?”
Hỏi cô?? Nguyễn Du trả lời: “Tôi... vừa mới đến chiều nay thôi.”
Đoàn Lâm gật đầu, thấy cô đang cố lấy món gà hấp ở xa, liền đưa hộp thức ăn qua cho cô dễ gắp.
Khổng Minh Khôn: “Chúng ta sẽ quay ở Thượng Hải hơn một tháng, nếu tiến độ thuận lợi, chắc đầu tháng sau sẽ chuyển địa điểm. Hai người phải tranh thủ thời gian để xây dựng tình cảm đấy.”
Xây, dựng, tình, cảm.
Nguyễn Du run tay làm đôi đũa đ.â.m mạnh vào miếng gà, không thể nhịn được, trong lòng chỉ muốn hét lên.
Sáng hôm sau, Nguyễn Du lên xe đoàn phim đến trường quay, chỉ cách khách sạn khoảng 15 phút.
Đoàn phim thuê một căn nhà trong một khu vực yên tĩnh của nội đô Thượng Hải để làm bối cảnh quay. Khu vực này là những tòa nhà cổ kiểu Tây phương được xây từ thế kỷ trước, nằm sâu trong con ngõ, thuộc khu vực dành cho người giàu.
Khi Nguyễn Du đến, trước mắt cô là một căn biệt thự bốn tầng với khu vườn phía trước được chăm sóc rất kỹ lưỡng, cây cối sum suê. Một góc sân còn có một cây đào, đang mùa thu, những quả đào đã chín mọng.
Đây chính là nhà của nhân vật Nghi Thư.
Dù bộ phim quay kín đáo, Khổng Minh Khôn vẫn tổ chức lễ khai máy. Ông yêu cầu đội đạo cụ chuẩn bị một bàn thờ, cả đoàn diễn viên và nhân viên cùng thắp hương bái lễ.
Buổi chiều, cảnh quay đầu tiên của Nguyễn Du bắt đầu.
Cảnh quay diễn ra ngay trong sân. Nguyễn Du đã xem lịch quay, đây là cảnh Nghi Thư sau khi bị cưa chân, ngồi xe lăn ra sân, nhìn cây đào chín mà xúc động.
Ở cảnh này, Tần Thiếu An cũng có mặt, đứng từ xa chứng kiến nỗi đau khổ của cô.
Khổng Minh Khôn giải thích thêm: “Đoạn này không có thoại, nên cần ngôn ngữ hình ảnh thật mạnh mẽ.”
“Nhân vật Nghi Thư vừa bị cưa chân, trong lòng vẫn còn chút hy vọng sống sót, nhưng sự hy vọng này luôn đối chọi với nỗi tuyệt vọng trong cô ấy. Khi nhìn thấy trái đào chín rụng, cảm xúc bùng nổ và sự tuyệt vọng lấn át. Hiểu không?”
“Hiểu.”
Đạo diễn lại hỏi Đoàn Lâm: “Cậu chắc không có vấn đề gì chứ?”
Đoàn Lâm gật đầu.
Người bấm máy: “‘Vô Thanh Kinh Lôi’, cảnh thứ 20, máy quay thứ nhất. Action ——”
Máy quay chạy, cảnh quay bắt đầu.
Buổi chiều cuối thu, Nghi Thư lặng lẽ tránh hộ lý, đẩy xe lăn từ từ ra sân.
Cây đào trong sân đã chín mọng, vài quả đào từ trên cây rơi xuống, vỡ tan tành, bám đầy bùn đất trên nền gạch xanh.
Mặt cô tái nhợt, cúi xuống khó nhọc, nhặt lên một quả đào đã chín nhũn.
Quả đào có màu đỏ tươi, bị rơi vỡ một nửa, lớp thịt quả nhão nhoẹt dính đầy bùn cát, toát ra mùi hương ngọt ngào của sự thối rữa. Dù đẹp đến mấy, giờ đây cũng chẳng còn giá trị gì.
Nghi Thư nhìn chằm chằm quả đào với vẻ mặt vô cảm, ngón tay co giật như không tự chủ, từ từ bóp nát quả đào, để nước trái cây chảy ra thành dòng. Nước mắt cô bất giác trào xuống.
Như bị kinh hãi, cô vứt mạnh quả đào đã nát xuống đất, bàn tay run rẩy đẩy xe lăn, hốt hoảng rời đi.
"Cắt!"
Từ xa, đạo diễn Khổng Minh Khôn hét lớn từ sau màn hình giám sát: “Cảm xúc không đúng! Điểm bùng nổ cảm xúc tuyệt vọng vẫn chưa đủ mạnh!”
“Xin lỗi đạo diễn Khổng, tôi sẽ làm lại.”
Hóa trang nhanh chóng chạy đến dặm lại lớp trang điểm, lau tay, và chuẩn bị cho lần quay tiếp theo.
Cô hít một hơi thật sâu.
Đây là cảnh đầu tiên quay sau khi gia nhập đoàn phim, Nguyễn Du thực sự rất căng thẳng.
Lần quay thứ hai, cảm xúc đã tốt hơn nhiều, nhưng Khổng Minh Khôn vốn là người rất khó tính, vẫn chưa hài lòng.
Cảnh này đã phải quay đi quay lại tám lần.
Đến lần thứ chín, cuối cùng mới đạt yêu cầu.
"Giữ nguyên bối cảnh, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo!"
Người bấm máy: “‘Vô Thanh Kinh Lôi’, cảnh thứ 20, máy quay thứ hai. Action ——”
Nguyễn Du rời sang một góc xa, nhận chiếc khăn do nhân viên đưa tới, nhỏ nhẹ cảm ơn rồi đi theo xem màn hình giám sát.
Ở cảnh tiếp theo, nhân vật Tần Thiếu An xuất hiện.
Cảnh Nghi Thư hốt hoảng rời đi vừa rồi, tất cả đã lọt vào mắt anh từ ban công tầng hai.
Anh đi xuống sân, đứng dưới gốc cây đào, dừng chân, cúi người xuống, nhìn quả đào đã bị nghiền nát.
Quả đào đã nát bét, chín mọng, mềm nhũn, nước chảy đầm đìa.
Anh đưa tay chạm vào, trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay mảnh mai của Nghi Thư khi bóp quả đào, trắng nõn và thanh khiết.
Trong màn hình, hàm dưới của Đoàn Lâm khẽ siết lại, đó là một ngôn ngữ hình thể đầy kìm nén, hầu kết chuyển động nhẹ. Cảm giác giống như... dục vọng.
Ngón tay anh dính một ít nước trái cây.
Anh ngừng lại, cúi đầu xuống gần hơn.
Sau đó, l.i.ế.m một chút trên đầu ngón tay.
Nếu cảnh của Nghi Thư vừa rồi là nỗi tuyệt vọng tận cùng, thì cảnh này của Tần Thiếu An lại là sự quyến rũ, ngọt ngào đến mãnh liệt.
Đây chính là hiệu quả mà Khổng Minh Khôn mong muốn.
Khổng Minh Khôn rất hài lòng, hét lớn: “Cắt! Một lần là đạt!”
Nghi Thư đứng bên cạnh, sững sờ khoảng ba mươi giây.
Trong kịch bản chỉ viết rằng nhân vật Tần Thiếu An cúi xuống nhìn quả đào. Cô hoàn toàn không ngờ rằng cảnh quay lại được thể hiện như vậy.
...Tôi... hả... cái gì đây?!