Sau khi thông báo xong luật chơi, cả trường quay đều toát ra cảm giác chán chường như mất hết hy vọng.
Quan Hải để ý thấy Nguyễn Du vẫn chưa hỏi gì: "Nguyễn Du, em có câu hỏi gì không?"
Nguyễn Du giơ tay: "Người trụ lại cuối cùng sẽ được thưởng gì?"
"Khách mời chiến thắng cuối cùng sẽ được chương trình quyên góp 800.000 tệ cho Quỹ khởi nghiệp và Việc làm Quốc gia dưới danh nghĩa của họ. Đồng thời, họ cũng sẽ nhận được một phần thưởng bí mật."
Về phần thưởng bí mật là gì, Quan Hải giữ bí mật không nói. Sau đó, mọi người lần lượt đi đến chiếc hộp rút thăm trước mặt.
Nguyễn Du mở lá thăm màu đen, bên trong chỉ viết vỏn vẹn ba dòng chữ.
【Tên: Lưu Đại Hùng.】
【Nghề nghiệp: Trợ lý trang điểm.】
【Nội dung: Hỗ trợ chuyên viên trang điểm hoàn thành công việc hàng ngày.】
Nguyễn Du mắt mở to, đầy ngạc nhiên: "......"
Lưu Đại Hùng là ai chứ??!!
"Xong rồi, tôi rút phải nghề môi giới bất động sản, công việc này suốt ngày phải tiếp xúc với người ta, vậy tôi còn giả dạng thế nào được nữa?" Lữ Hàn than thở, "Mấy người rút được gì?"
Hạ Thường Nguyên: "Tôi là ảo thuật gia đường phố, còn Tinh Thuần thì sao?"
"Nhân viên giao hàng." Giang Tinh Thuần giơ lá thăm, đôi mắt ngây ngô của cậu ta đầy vẻ hoang mang, "Chỉ có điều cái tên hơi kỳ, gọi là Đóa Tiểu Tĩnh."
Hạ Thường Nguyên không nhịn được cười: "Xem ra chúng ta đều khá giống nhau, tôi tên là Từ Lão Căn."
Thẩm mỹ đặt tên của chương trình này chắc là lấy cảm hứng từ "Tình yêu làng quê" nhỉ?
Nguyễn Du thở dài thầm trong lòng, hỏi Thu Hi không nói gì: "Thu Hi, cô rút phải gì vậy?"
Biểu cảm của Thu Hi khá bình tĩnh, cô khẽ cười dịu dàng: "Tài xế xe dịch vụ, Phương Tiểu Mỹ."
Nguyễn Du đã hiểu rồi, chương trình này sắp xếp tất cả các nghề nghiệp trên thăm đều là những công việc phải xuất hiện trước công chúng rất nhiều, cứ như sợ người ta không phát hiện ra họ sớm vậy.
Thật quá tàn nhẫn, không để lại chút đường lui nào.
Ông chủ tàn nhẫn Quan Hải rất hài lòng với hiệu quả chương trình này, kết thúc buổi ghi hình hôm nay bằng hai câu:
"Mỗi nghề nghiệp đều có những khó khăn không ai biết đến, tinh thần cạnh tranh cũng chính là tinh thần nghề nghiệp. Nghề Nghiệp Ngụy Trang, thực hiện vì ước mơ, chúc các bạn may mắn!"
Sau khi quay xong phần ghi hình đầu tiên, Nguyễn Du cùng những người khác được đưa sang trường quay bên cạnh, làm tóc và trang điểm, thay đồng phục tương ứng với nghề nghiệp của mình, rồi chụp một bộ ảnh tuyên truyền.
Nguyễn Du thay đồ xong đi ra, đúng lúc Giang Tinh Thuần đang chụp ảnh.
Giang Tinh Thuần rút thăm trúng nghề giao hàng, lúc này cậu đang mặc đồng phục, xách mũ bảo hiểm, vai rộng chân dài, làn da trắng như sữa dưới ánh đèn flash gần như phát sáng.
Nguyễn Du chỉ im lặng nhìn, từ từ ôm lấy ngực, ánh mắt đầy trìu mến.
Con trai của mẹ lớn rồi, mặc bộ đồng phục nào cũng vừa dũng mãnh vừa đẹp trai!
Bên kia, Giang Tinh Thuần vừa chụp xong, đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Du, hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười với hai lúm đồng tiền: "Nguyễn Du, chị thay đồ xong rồi à?"
"Ừ." Nguyễn Du lập tức thu lại biểu cảm, bình tĩnh gật đầu.
Giang Tinh Thuần: "Cảm giác chị trông khác hẳn rồi."
Tóc của Nguyễn Du được xịt màu xanh xám, trang điểm đậm và tinh tế, khiến cho các đường nét vốn dĩ đã xinh đẹp của cô trông càng nổi bật, mang cảm giác như người lai. Cô vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của mình, tự luyến: "Chắc là tạo hình khác biệt, nhưng vẻ đẹp thì vẫn vậy thôi."
Giang Tinh Thuần bị chọc cười thành tiếng.
Lữ Hàn nghe tiếng liền quay lại, trầm trồ: "Ồ, không tệ không tệ, nhìn có phong thái của chuyên viên trang điểm rồi đó."
Thật sự là không tệ chút nào.
Nhà tạo mẫu đã thay cho Nguyễn Du một chiếc áo len đen ngắn hở eo, kết hợp với một chiếc quần jeans ống rộng, khiến cho vòng eo lộ ra những đường cơ săn chắc, gọn gàng mà sắc sảo, trông cô đẹp đến mê người. Nhiếp ảnh gia không ngớt lời khen ngợi, liên tục bấm máy, tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng.
Sau khi hoàn thành bộ ảnh tuyên truyền, mấy người họ cùng nhau trao đổi số điện thoại qua WeChat, Nguyễn Du cất điện thoại đi, vẻ mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót không yên.
Cô đã có WeChat của crush nhỏ nhà mình rồi!
Trước khi rời đi, Nguyễn Du bị người quay phim đang ghi hình VCR gọi lại: "Nguyễn Du, đối mặt với thử thách sắp tới, cô có thể nói vài lời để động viên bản thân không?"
Nguyễn Du với gương mặt đẹp như tiên, cong ngón tay tạo hình trái tim, nở nụ cười rạng rỡ với máy quay, rồi nói—
“Cố lên nào, Lưu Đại Hùng!”
.
Chương trình đã sắp xếp cho các khách mời tham gia buổi huấn luyện chuyên nghiệp. Nguyễn Du theo học một nghệ sĩ trang điểm nổi tiếng mà chương trình đã mời đến, luyện tập chăm chỉ các phong cách và kỹ thuật trang điểm.
Thực ra cũng không phải là "nước đến chân mới nhảy." Hồi đại học, Nguyễn Du đã tham gia vào câu lạc bộ kịch suốt ba năm, mỗi khi có buổi biểu diễn thì mọi người thường tự trang điểm cho nhau, vì vậy cô cũng có chút kinh nghiệm.
Địa điểm huấn luyện của các khách mời không giống nhau, bình thường không gặp mặt, chỉ khi rảnh rỗi mới trò chuyện trong nhóm chat vừa mới lập.
Lữ Hàn: 【Mọi người cho tôi chút ý tưởng đi, mọi người định cải trang thế nào?】
Giang Tinh Thuần: 【Đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang.】
Giang Tinh Thuần gửi kèm một biểu tượng chó con đang giơ hai ngón tay tạo hình chiến thắng.
Thu Hi: 【Ừ, đeo khẩu trang +1.】
Lữ Hàn: 【Hai người, một người là shipper, một người là tài xế, đeo khẩu trang là bình thường. Còn tôi là nhân viên bất động sản, không thể đeo khẩu trang được, đúng là không có cửa rồi. @Hạ Thường Nguyên, Thường Nguyên, cậu nghĩ sao?】
Hạ Thường Nguyên: 【Không tiện tiết lộ.】
Lữ Hàn: 【Chưa chính thức quay mà đã đề phòng rồi à?! Thật chẳng đáng tin tí nào! Nguyễn Du, cô thì sao?】
Nguyễn Du nhìn màn hình một hồi lâu, từ từ gõ chữ: 【Đang ở Hàn Quốc, chuẩn bị phẫu thuật thẩm mỹ.】
Cả nhóm cười ầm lên, Lữ Hàn đành chịu thua: 【Tôi phục rồi.】
Người quay phim đang theo dõi Nguyễn Du cũng không nhịn được cười, hỏi: “Vậy cô đã nghĩ xong cách cải trang chưa?”
“Đại Hùng có rất nhiều bí mật, nhưng Đại Hùng không nói.” Nguyễn Du đã nhập vai, cười bí ẩn với ống kính, rồi tiếp tục quay lại buổi huấn luyện.
Sau một tuần huấn luyện, cuối cùng ngày quay chính thức của chương trình "Nghề Nghiệp Ngụy Trang" cũng đã đến.
Địa điểm đầu tiên là sân thượng khách sạn khu trung tâm thương mại Bắc Kinh. Nguyễn Du chào tạm biệt Lâm Thanh dưới lầu, kéo vali lên sân thượng ngoài trời.
Đoàn làm phim và nhóm quay phim đã đợi sẵn từ lâu.
Nguyễn Du là người đến đầu tiên. Để tránh bị nhận ra, cô đeo khẩu trang và quấn khăn kín mít. Tiếp đến, Giang Tinh Thuần và Hạ Thường Nguyên cũng xuất hiện với trang phục tương tự.
Ba người vừa nói chuyện vừa chờ. Lúc này, cửa sân thượng lại mở ra, một người phụ nữ cao lớn, đội kính râm và đeo khẩu trang bước vào, thân hình trong bộ áo khoác phao trông đặc biệt cồng kềnh.
Hạ Thường Nguyên ngạc nhiên: “Thu Hi à? Cô ấy tăng cân sao?”
"Không, là tôi đây!" Người phụ nữ cất giọng đàn ông, rồi tháo kính râm và khẩu trang ra, hóa ra là Lữ Hàn với mái tóc dài. “Tôi nối tóc đấy, thế nào? Không nhận ra đúng không?”
Cả đội ngũ nhân viên đều phá lên cười.
Lữ Hàn cũng cười theo: “Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi đâu thể thay đổi cả gương mặt trong một tuần! Nối tóc xong, tôi còn cảm thấy mặt mình nhỏ đi nữa đấy.”
Yếu đuối, đáng thương, và bất lực.
Không thể trách ai được, chỉ có thể trách chương trình quá tàn nhẫn thôi!
Sau khi Thu Hi đến, nhân viên lần lượt thu lại điện thoại và tiền mặt của các khách mời, rồi kiểm tra hành lý của họ.
Quan Hải cầm loa thông báo: “Ngoại trừ quần áo để thay và vật dụng cá nhân cần thiết, những thứ khác đều bị cấm mang theo. Chương trình sẽ phát cho mỗi người 500 nhân dân tệ tiền mặt và một chiếc điện thoại mới chỉ dùng để liên lạc và định vị. Mọi người có thể trò chuyện và cũng có thể tra cứu vị trí của nhau. — Nguyễn Du, mấy chai trong vali của cô là gì thế?”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào vali đang mở của Nguyễn Du.
Nhân viên đang lấy ra vài lọ thuốc màu trắng, nhãn đã bị xé, bên trong là những viên thuốc đủ màu sắc, không biết là thuốc gì.
Tất nhiên đó là thuốc tim mà cô phải uống hàng ngày, nếu không sẽ không thể sống được—
Nhưng Nguyễn Du nói vu vơ: "Thuốc bổ thôi, tăng cường sức khỏe. Tôi có linh cảm tham gia chương trình này sẽ khiến tôi mất ăn mất ngủ, tim đập loạn nhịp." Nói xong, cô giả vờ ngã yếu ớt về phía Thu Hi.
Thu Hi cười mỉm: “Cô không bằng mang theo loại thuốc an thần.”
"Được, loại đó có thể mang theo." Quan Hải gật đầu đồng ý.
Hành lý của các khách mời khác không có gì bất thường, nhiều nhất chỉ là nhét thêm một đống khẩu trang. Sau khi kiểm tra xong, nhân viên bắt đầu phân phát đồ dùng.
Mỗi người ngoài việc nhận được điện thoại và tiền mặt, còn nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ.
“Chương trình cũng chuẩn bị cho các bạn một số công cụ hỗ trợ. Địa chỉ ghi trên thẻ nhiệm vụ là nơi các bạn sẽ nhận được công cụ, nó sẽ giúp ích cho công việc của các bạn sau này.”
Quan Hải tuyên bố: “Trận đấu chính thức bắt đầu, chúc các bạn may mắn.”
Nguyễn Du nhìn qua, mỗi người có một địa chỉ khác nhau, vì vậy sau khi rời khỏi khách sạn, tất cả sẽ phải chia nhau đi.
Nguyễn Du nhìn về phía Giang Tinh Thuần, chóp mũi cao của cậu đã đỏ lên vì lạnh. Nhìn cậu mà trái tim Nguyễn Du trào dâng tình mẫu tử, cô không kìm được mà lên tiếng: “Đóa Tiểu Tĩnh, cố lên nhé!”
Giang Tinh Thuần ngẩn ra một lúc mới nhận ra gọi mình, cậu nhìn vào đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm của Nguyễn Du, hơi ngẩn ngơ.
Sau đó cậu nhe răng cười lộ hai chiếc răng khểnh: “Tôi sẽ cố gắng, chị cũng cố lên nhé... Lưu Đại Hùng!”
...
Cậu em à, ba từ cuối đó không cần đọc ra cũng được.
.
Một giờ sau, Nguyễn Du đeo khẩu trang, quấn chặt khăn và áo khoác, đi bộ trên con phố đi bộ đông đúc.
Mỗi khách mời ngoài micro mini đeo trên người, còn có hai người quay phim đi theo. Một người quay cận cảnh, một follow PD đứng xa hơn. Tuy nhiên, chỉ sau 15 phút ra khỏi khách sạn, họ như bốc hơi khỏi trần gian, không thấy bóng dáng đâu.
Nguyễn Du lẩm bẩm: "Tôi đang quay phim Nhiệm Vụ Bất Khả Thi trong Nhiệm Vụ Bất Khả Thi à?"
Đi ra khỏi khu phố đi bộ, Nguyễn Du cảnh giác, quan sát xung quanh cẩn thận trong 10 phút. Cuối cùng, cô cũng phát hiện ra một chiếc xe cách mình khoảng 20 mét, cửa sổ bên ghế phụ chỉ hé ra một chút, bên trong là follow PD đang giơ máy quay về phía mình. Họ ẩn nấp rất giỏi.
Đây là quay show truyền hình hay làm paparazzi vậy??
Thôi được rồi, Nguyễn Du cũng lười tìm người quay phim còn lại ở đâu. Cô theo địa chỉ trên thẻ nhiệm vụ, tìm đến một siêu thị nhỏ và đến khu vực tủ gửi đồ.
Nhập mã số, một ngăn tủ mở ra. Bên trong là một túi công cụ màu đen và khá nặng.
Mở túi ra, bên trong là một bộ dụng cụ trang điểm đầy đủ, một bản lý lịch của cô, và một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp in tên của một nghệ sĩ trang điểm nổi tiếng cùng với địa chỉ và thông tin liên lạc của phòng làm việc mà Nguyễn Du sẽ theo học.
“Đinh” một tiếng, điện thoại mới của Nguyễn Du bỗng vang lên thông báo tin nhắn.
【Nguyễn Du đã tìm thấy đạo cụ hỗ trợ, vui lòng nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhận việc.】
【Hạ Thường Nguyên đã tìm thấy đạo cụ hỗ trợ, vui lòng nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhận việc.】
........
Nguyễn Du mở nhóm chat duy nhất mà cô có.
Tài khoản WeChat trên điện thoại này không phải của cô, danh sách bạn bè chỉ có nhân viên chương trình và bốn khách mời khác, như thể đang đùa giỡn.
Quan Hải đã đồng bộ thông báo tiến độ trong nhóm chat.
Cô là trợ lý trang điểm, đạo cụ mà chương trình cung cấp cho cô là một chiếc túi trang điểm, vì vậy, Hạ Thường Nguyên chắc hẳn đã nhận được đạo cụ cần thiết cho ảo thuật, còn Thu Hi thì nhận được một chiếc xe…
Nhưng cô và Lữ Hàn khác với Giang Tinh Thuần và những người khác.
Cô là trợ lý trang điểm, Lữ Hàn là môi giới bất động sản, còn Giang Tinh Thuần, Hạ Thường Nguyên và Thu Hi lần lượt là nhân viên giao hàng, ảo thuật gia đường phố và tài xế. Ba người này dễ dàng ngụy trang, trong khi nghề nghiệp của cô và Lữ Hàn không thể che mặt bằng bất kỳ thứ gì.
Do đó, tình huống của cô rất nguy hiểm.
Bên ngoài siêu thị, camera giấu kín ghi lại cảnh Nguyễn Du đeo túi công việc đi ra, không đi thẳng đến điểm đến tiếp theo, mà lại quanh co trong các con hẻm, cuối cùng lẩn vào một ngõ nhỏ.
Cô ơi, đi đâu vậy?!
Nguyễn Du bước vào một tiệm tóc.
Camera bên ngoài đợi mãi mà không thấy người ra, chỉ nghe được âm thanh ngắn gọn từ cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Du và chủ tiệm.
“Người đâu rồi?”
Tài xế không chắc chắn: “Anh Điền, anh xem kia có phải là Nguyễn Du không? Giày giống nhau mà.”
Camera nhìn qua, không khỏi ngỡ ngàng.
Nguyễn Du—nếu đó thực sự là Nguyễn Du, cô đã mạnh tay cắt bỏ mái tóc dài của mình thành tóc ngắn đến tai, với kiểu tóc mái lởm chởm rất thời thượng, đeo kính mỏng màu champagne, khuôn mặt màu mật đã trang điểm đậm theo phong cách phương Tây, còn đeo một đôi bông tai hình vòng bạc rất nổi bật.
Cô đã cắt tóc và thoa phấn nền đen.
Kỹ năng trang điểm mà Nguyễn Du chăm chỉ học đã có chút hiệu quả, che giấu đi nốt ruồi đặc trưng của cô, điều chỉnh lại đường nét khuôn mặt, khiến cô trông khác biệt hẳn. Nếu không phải là người rất quen, thì hầu như không nhận ra ngay lập tức.
Tài xế hít một hơi: “Cô ấy đã đổi mặt rồi?”
Nguyễn Du, với gương mặt mới, đang sờ vào số tiền còn lại trong túi—chỉ còn bốn trăm bốn mươi đồng, nước mắt tuôn rơi.
Sáu mươi!
Ở tiệm tóc nhỏ vắng vẻ thế này mà dám lấy của cô những sáu mươi tệ!!
Một sự cố bất ngờ khiến cuộc sống vốn đã không mấy khá giả của cô càng thêm khó khăn.
Nguyễn Du nước mắt lưng tròng nhắn vào nhóm chat: 【@Quan Hải đạo diễn, chương trình cho phép tôi bán m.á.u kiếm thêm tiền không?】
Mọi người lập tức trồi lên.
Lữ Hàn: 【@Quan Hải đạo diễn, chương trình cho phép tôi bán m.á.u kiếm thêm tiền không?】
Hạ Thường Nguyên: 【@Quan Hải đạo diễn, chương trình cho phép tôi bán m.á.u kiếm thêm tiền không?】
……
Đằng sau những câu coppy paste y hệt này là những câu chuyện bi thương không thể diễn tả hết bằng lời.
Quan Hải: 【…………】
Cameramen và tài xế trong xe trơ mắt nhìn Nguyễn Du tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng mục tiêu nhắm vào chiếc xe của họ và tiến thẳng lại gần.
“?”
Nguyễn Du bám vào cửa sổ xe: “Anh quay phim ơi, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Chỉ lần này thôi.”
“Không được, chương trình…”
“Chương trình chỉ nói các khách mời không được giúp đỡ lẫn nhau, đâu có nói giữa quay phim và khách mời không được?” Nguyễn Du chớp mắt.
“……” Anh ấy hoàn toàn không biết phải nói gì.
Nguyễn Du thay đổi sắc mặt như lật bánh tráng, rồi lại lau nước mắt: “Đi tàu điện ngầm thật sự quá đắt, tôi không có khả năng. Nếu còn sống mà quay xong chương trình, ân tình của anh tôi nhất định sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Cameramen: “……”
Mặc dù biết cô ấy đang diễn, nhưng… cũng có chút đáng yêu thật.
Chỉ là vài đồng tiền vé tàu điện thôi mà!! Không biết còn tưởng cô ấy vừa cắt tóc với giá năm trăm tệ ấy chứ!!