“Cho nên Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta sau này vượt trội hơn người, tôi đều phải nhờ Nhiễm Nhiễm nuôi rồi.” Giang Thần Lẫm cười, khôi phục lại vẻ mặt trời rạng rỡ thường ngày.
Nói xong, hắn làm như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, ở sân bay hình như tôi nhìn thấy Bùi Cảnh Ngạn.”
Hắn phát hiện, hắn gần như theo bản năng không muốn nhắc đến ba chữ kia.
Tô Thanh Nhiễm không nhận ra Giang Thần Lẫm có chút cứng ngắc khi nhắc đến tên Bùi Cảnh Ngạn, mà rất tự nhiên nói: “Ừm, tôi gặp anh ấy trên máy bay, anh ấy qua thăm một vị trưởng bối.”
Cô vốn định nói thật ra hôm trước ở bệnh viện cũng gặp Bùi Cảnh Ngạn, nhưng nghĩ lại ông chồng quản gia của cô chắc chắn lại nhân cơ hội giáo dục cô không được ăn uống lung tung, cho nên Tô Thanh Nhiễm không nói.
Thăm một vị trưởng bối? Giang Thần Lẫm thầm phỉ nhổ trong lòng, còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Nhưng hắn không cảm thấy Bùi Cảnh Ngạn có ý gì với Tô Thanh Nhiễm.
Người đàn ông này tuy rằng luôn khiến người ta không thể nắm bắt, nhưng hắn và Tô Thanh Nhiễm cho người ta cảm giác hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, nhìn thế nào cũng không hợp.
Nhưng, không ảnh hưởng đến việc hắn thấy chua xót.
<divclass="contentadv">
Cho nên hắn chua xót hỏi: “Hai người nói chuyện rất vui vẻ?”
Tô Thanh Nhiễm lắc đầu: “Không nói chuyện gì nhiều, chỉ chào hỏi đơn giản, dù sao cũng là anh của cậu.”
Giang Thần Lẫm cảm thấy cơn chua xót mới dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu: “Vừa rồi ở sân bay, lúc anh ta đi có chào hỏi cậu nhưng không chào hỏi tôi, không biết còn tưởng anh ta là anh của cậu.”
Tô Thanh Nhiễm nhìn biểu cảm của Giang Thần Lẫm, dở khóc dở cười: “Đừng nói là vì anh của cậu chào hỏi tôi mà không chào hỏi cậu, cậu ghen đấy?”
“Ừm, tôi ghen.” Giang Thần Lẫm thản nhiên gật đầu. Thầm nghĩ, không phải là cái ghen mà em nghĩ đâu.
“Vậy sau này cậu gặp anh ấy, lịch sự một chút.” Tô Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ: “Cậu nhỏ hơn anh ấy, phải hiếu thuận.”