Có lẽ khí thế của anh và nơi này quá mức không hợp, cho nên sau khi anh bước vào phòng bệnh, căn phòng ồn ào đều yên tĩnh lại trong giây lát.
Tô Thanh Nhiễm liền thấy anh đi thẳng về phía mình.
Thời tiết ở đây đã khá lạnh, cánh tay anh khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, lúc này cổ áo sơ mi màu xám nhạt lật ra ngoài, lộ ra bên ngoài áo len màu xanh mực, ở giữa công sở và đời thường.
Tô Thanh Nhiễm nhìn thấy anh, sống lưng vốn đang lười biếng dựa vào ghế sofa đều theo bản năng ưỡn thẳng.
Cho đến khi Bùi Cảnh Ngạn đi tới bên giường cô, cô vẫn có chút không hoàn hồn, chỉ ngơ ngác nói: "Bùi tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt Bùi Cảnh Ngạn đầu tiên rơi vào khuôn mặt có chút mệt mỏi của Tô Thanh Nhiễm, sau đó nhìn về phía tay đang truyền dịch của cô, giọng nói nghe không ra cảm xúc: "Dạ dày không thoải mái lắm, tới lấy thuốc."
"Ồ." Tô Thanh Nhiễm cười bất đắc dĩ: "Vậy thật trùng hợp, hai chúng ta phỏng chừng đều là không hợp thủy thổ nhỉ."
Bùi Cảnh Ngạn đem từ 'hai chúng ta' đặt ở trong lòng lặp đi lặp lại, chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên nóng rực.
Nhưng giọng anh vẫn xa cách mà khắc chế: "Ừm, lấy thuốc xong nhìn thấy vòng bạn bè của cô, cho nên tiện đường ghé qua xem."
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: "Anh không sao chứ? Tôi kỳ thực chính là ăn nhiều thịt dê nướng quá, nếu không cũng không đến mức phải truyền dịch."
Bùi Cảnh Ngạn hỏi: "Đau không? Bao lâu thì khỏi?"
Không biết vì sao, anh nói 'đau không', Tô Thanh Nhiễm cảm thấy ngữ điệu có chút nhẹ, rơi vào trong tai lại mang theo sức nặng khó có thể bỏ qua.
Cô theo bản năng mím môi, chỉ cảm thấy mình thật sự là mẫn cảm, lập tức rất tự nhiên nói: "Lúc đó có hơi đau, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là có hơi mệt."
Nói xong cô mới ý thức được điều gì, hỏi: "Bùi tiên sinh sao anh lại ở Vu Điền? Anh tới đây công tác sao?"
Bùi Cảnh Ngạn tự thành lập công ty, chuyên về ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào thiết bị y tế, Tô Thanh Nhiễm tuy rằng hoàn toàn không hiểu biết về lĩnh vực này, nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua.
Mà Vu Điền bên này, thế nào cũng không giống nơi có khách hàng của Bùi Cảnh Ngạn.
“Đến thăm một vị trưởng bối.” Bùi Cảnh Ngạn nói: “Sáng nay mới tới.”
Tô Thanh Nhiễm bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Hình như đề tài câu chuyện đột nhiên phải kết thúc, đầu óc Tô Thanh Nhiễm chuyển động cực nhanh, vội vàng bổ sung một câu hỏi: “Vậy đã gặp được chưa ạ?”
Bùi Cảnh Ngạn gật đầu: “Chiều nay đã gặp rồi.”
Tô Thanh Nhiễm bèn nói: “Ừm, vậy anh định ngày mai về sao?”
Bùi Cảnh Ngạn đáp: “Đúng là kế hoạch như vậy, còn cô thì sao?”